Chiếc xe khách chậm rãi lăn bánh vào bến cuối cùng, bỏ lại phía sau con đường dài bụi mờ. Minh bước xuống, hít một hơi thật sâu không khí quen thuộc của vùng quê – thứ mùi ngai ngái của đất, thoang thoảng hương rơm rạ, lẫn cả chút gió ẩm từ cánh đồng xa. Lòng anh bất giác se lại, như có gì đó vừa dịu dàng vừa nặng trĩu đè xuống. Đã bao nhiêu năm rồi anh mới trở lại quê nhà?
Con đường dẫn về ngôi nhà cũ của gia đình vẫn như xưa, lát gạch đã bạc màu, nhiều chỗ nứt toác, cỏ dại mọc chen. Bóng cây bàng già nơi đầu ngõ vẫn vươn tán lá xòa xuống, nhưng thay vì xanh mướt như thời thơ ấu, giờ đây đã lấm tấm nhiều lá vàng úa. Mỗi bước đi của Minh như lạc vào ký ức: những buổi chiều cùng lũ bạn rong chơi, tiếng cười giòn tan trên cánh đồng, những lần vấp ngã rồi được cha bế bổng lên cõng về nhà. Tất cả ùa về, vừa quen vừa xa, như một giấc mơ anh từng bỏ quên.
Cánh cổng sắt của ngôi nhà vẫn còn đó, nhưng sơn đã bong tróc loang lổ. Minh đứng lặng hồi lâu trước cánh cổng ấy. Anh nhớ rõ ràng, ngày mẹ qua đời, chính cánh cổng này đã đóng lại sau lưng anh khi anh quyết định rời đi, mang theo cả nỗi đau và sự giận dữ chưa bao giờ nguôi. Giờ đây, khi trở lại, Minh bỗng cảm thấy tim mình nhói buốt.
Anh đẩy cánh cổng, bản lề kêu lên một tiếng "cót két" chói tai, như muốn nhắc nhở anh rằng nơi này đã lâu rồi không có bàn tay ai chăm chút. Sân nhà rêu phong phủ kín, vài chậu cây cảnh mẹ anh từng nâng niu giờ khô héo, chỉ còn những cành khẳng khiu như bàn tay gầy guộc. Ngôi nhà lặng lẽ, mái ngói đỏ sẫm nhuốm màu thời gian, vết rêu bám dài trên những bức tường loang lổ.
Trong lòng Minh dâng lên một nỗi trống trải khó tả. Anh bước từng bước chậm rãi, tay khẽ chạm lên bức tường thô ráp. Bao nhiêu hình ảnh tuổi thơ ùa về: mẹ ngồi bên hiên đan áo, cha cặm cụi sửa bộ bàn ghế gỗ, tiếng chị gái gọi anh ra ăn cơm, những bữa cơm giản dị nhưng ấm áp.
Bất giác, Minh nhận ra đôi mắt mình nhòe đi. Anh đã sống quá lâu nơi thành phố hoa lệ, mải miết với những tham vọng, để rồi quên mất rằng ở nơi này, có một mái nhà và một tình thương không bao giờ thay đổi. Nhưng giờ đây, tất cả đã trở thành quá khứ.
Anh đứng giữa căn sân im lặng, gió thổi qua khe cửa, mang theo mùi ẩm mốc và bụi bặm. Minh nhắm mắt, cảm giác như nghe thấy giọng mẹ thì thầm đâu đây:
— “Con trai mẹ đã về rồi đó sao?”
Nước mắt anh khẽ rơi, hòa vào làn gió nhẹ. Ngôi nhà xưa, tuy cũ kỹ và lạnh lẽo, nhưng vẫn là nơi chứa đựng những mảnh ký ức, những yêu thương mà dù thời gian có trôi đi bao lâu, vẫn không thể phai mờ.