Minh Anh đứng trước cửa nhà, tay khẽ chạm vào cánh cửa gỗ cũ kỹ, cảm giác vừa gần gũi vừa xa lạ. Một phần trong cô vẫn là cô gái năm xưa, từng chạy nhảy khắp sân, nô đùa bên em trai, ngồi bên mẹ nghe bà kể chuyện đêm. Nhưng phần lớn khác, là người phụ nữ trưởng thành, từng trải, với bao nỗi tổn thương chất chứa trong lòng.
Khi bước vào, không khí trong nhà vẫn còn mùi ngai ngái của thời gian – mùi gỗ cũ, mùi đất ẩm và thoang thoảng mùi xà phòng mà mẹ cô từng dùng. Sàn nhà kêu lạo xạo dưới từng bước chân, từng tiếng vang như nhắc nhở Minh Anh rằng nơi này vẫn giữ nguyên mọi ký ức, dù cô đã vắng mặt bao lâu.
Phòng khách vẫn giữ nguyên bộ bàn ghế gỗ lim, nhưng mặt bàn trầy xước, những bức tranh treo trên tường bạc màu, mép rám nứt. Minh Anh cúi xuống, chạm tay vào chiếc ghế mà ngày xưa cô từng ngồi đọc sách. Một luồng cảm xúc lạ ùa về – vừa ấm áp vừa đau nhói.
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang. Mẹ cô xuất hiện, dáng người gầy gò, mái tóc điểm bạc, mắt thâm quầng vì mất ngủ. Bà nhìn Minh Anh, chốc lát im lặng, rồi gật đầu như một lời chào không nói thành lời. Khoảng cách giữa hai mẹ con bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
— “Chị… sao lại về?” – Minh Quân len lén bước ra từ bếp, giọng vừa vui mừng vừa e dè. Anh nhìn chị, nhưng ánh mắt vẫn thăm dò, như sợ một phản ứng giận dữ sẽ bùng lên.
Minh Anh mỉm cười gượng gạo, nhưng bên trong là một cơn lốc cảm xúc. Cô biết, đã đến lúc đối diện với những vết nứt mà cô và mẹ từng tạo ra: những ngày tháng căng thẳng, những lời trách mắng chưa từng nói thành lời, và cả sự xa cách mà cô từng lựa chọn để trốn tránh.
Bữa cơm chiều diễn ra trong im lặng, chỉ tiếng xào nấu từ bếp và đôi lúc tiếng muỗng va vào bát. Minh Anh quan sát mẹ, nhận ra những nếp nhăn quanh mắt và khóe miệng, những dấu hiệu của thời gian và những lo toan cả đời. Cô nhận ra rằng mọi khó khăn, mọi lạnh lùng mà cô từng trách móc mẹ, đều là những viên gạch nặng trong hành trình nuôi dạy con.
Sau bữa cơm, Minh Anh lên phòng mình cũ. Căn phòng vẫn giữ nguyên giường cũ, bàn học cũ, sách vở đã phủ bụi. Cô chạm tay vào cuốn sổ nhật ký bỏ dở từ nhiều năm trước, ký ức ùa về như dòng nước lũ. Cô nhớ từng giọt nước mắt rơi trên trang giấy, từng lời tự trách bản thân khi không hiểu mẹ, từng cơn giận dữ ngắn ngủi mà giờ nghĩ lại chỉ thấy xót xa.
Cô ngồi xuống giường, nhìn ra cửa sổ. Khoảng sân phía dưới, mẹ và Quân đang dọn dẹp, nói chuyện nhỏ nhẹ. Minh Anh tự hỏi: liệu còn có cách nào hàn gắn những vết nứt ấy? Liệu sự trở về này có thể khiến trái tim mẹ mềm mại lại, hay chỉ là sự chạm mặt ngắn ngủi, rồi mọi thứ lại trở về trạng thái xa cách?
Đêm buông xuống, ánh đèn vàng dịu hắt vào căn phòng cũ kỹ. Minh Anh nhắm mắt, cố gắng thở đều, để nỗi đau không lấn át cảm giác ấm áp hiếm hoi khi thấy mẹ, thấy em trai, thấy ngôi nhà mà cô từng gọi là mái ấm. Cô biết rằng, trước khi có thể tìm lại sự bình yên trong gia đình, cô phải đối diện với chính những nỗi đau và lỗi lầm mà mình đã từng gánh vác và trốn tránh.
Và như thế, hành trình hàn gắn đã bắt đầu – từ những vết nứt ngày xưa, từ những ánh mắt xa cách nhưng vẫn đầy tình thương âm thầm.