những ngày trời trong

Chương 10: Sự Cố Nghề Nghiệp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, không khí ở Trời Trong căng thẳng hơn bình thường. Tổng biên tập Bằng đập nhẹ tập báo cáo xuống bàn:

“Bài của nhóm Quân có thông tin rò rỉ ra ngoài. Đối thủ đã đăng tin trước, nhưng sai lệch nhiều chi tiết. Ai để lộ tài liệu?”

Cả phòng im phăng phắc. Mọi ánh mắt dồn về phía An – người mới, ít kinh nghiệm, dễ bị nghi ngờ nhất. Tim An thắt lại, bàn tay siết chặt cây bút.

“Em không làm.” – giọng cô run run, nhưng dứt khoát.

Phúc nhún vai, nửa cười nửa mỉa: “Chắc vô tình thôi. Người mới thường không quen bảo mật.”

Máu nóng dồn lên mặt, An sắp phản bác thì Quân lên tiếng: “Không phải cô ấy.”

Cả phòng ngạc nhiên. Ánh mắt Quân sắc lạnh, xoáy thẳng vào Phúc: “Tôi kiểm soát toàn bộ tài liệu. Nếu có lộ, trách nhiệm thuộc về tôi. Đừng đổ cho người khác.”

Không khí nặng nề. Bằng khẽ gật đầu: “Tôi cho các cậu ba ngày. Tìm chứng cứ rõ ràng. Nếu không, bài này dừng lại.”

Chiều hôm đó, An ngồi thẫn thờ trong quán cà phê gần tòa soạn. Những lời bàn tán, ánh mắt nghi ngờ cứ văng vẳng trong đầu. Mình thật sự bị xem thường đến thế sao?

Quân đến, đặt cốc cà phê xuống bàn, ngồi đối diện. Anh nhìn cô chằm chằm:

“Đừng để mấy lời đồn làm em lung lay. Người mới dễ bị đổ lỗi nhất. Phải đứng vững.”

“Nhưng… em ghét cảm giác này. Như thể em không có giá trị.” – An nghẹn giọng.

Quân trầm ngâm. Một lát sau, anh nói: “Giá trị không đến từ việc người khác nghĩ gì, mà từ thứ em viết ra. Viết cho đúng, viết cho thật – đó là cách duy nhất để chứng minh.”

Câu nói như mũi kim xuyên qua lớp mây mù trong lòng An. Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh. Không còn là khoảng cách lạnh băng, mà là sự tin tưởng âm thầm.

Tối, khi trở lại tòa soạn để tra cứu hồ sơ, An bất ngờ phát hiện email nặc danh trong hòm thư nội bộ:

“Nếu muốn giữ ghế, dừng ngay loạt bài Aster. Người mới như cô không nên dây vào.”

Trái tim An đập loạn. Tay cô run, đưa màn hình cho Quân xem. Anh đọc, mắt tối lại:

“Họ bắt đầu nhắm vào em. Đây mới là sự cố thật sự.”

“Em phải làm sao?”

“Bình tĩnh. Đừng xoá email, giữ lại làm bằng chứng. Ngày mai chúng ta báo cho anh Bằng.”

An gật đầu, nhưng trong lòng vẫn run rẩy. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ sự nguy hiểm của nghề báo – không chỉ áp lực ngôn từ, mà còn là những thế lực ngầm muốn bịt miệng sự thật.

Đêm đó, An không ngủ được. Cô ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng xe xa dần, ánh đèn thành phố chớp nháy. Trong đầu cứ văng vẳng câu nói của Quân: “Viết cho đúng, viết cho thật.”

Cô mở laptop, bắt đầu gõ bản nháp mới. Từng câu chữ tuôn ra, như cách cô chống lại nỗi sợ.

Ngoài kia, trời bất chợt mưa nhẹ. Nhưng trong lòng An, lần đầu tiên, cô thấy mình không đơn độc – vì biết có một người luôn đứng cạnh, dù ít khi nói ra.

Kết chương 10.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×