Tin tức về hợp đồng quảng cáo với Aster khiến tòa soạn như có hai luồng khí đối nghịch. Một bên háo hức, mong lợi ích tài chính; một bên lo ngại uy tín báo chí bị ảnh hưởng. An ngồi giữa cuộc họp, lòng nặng trĩu.
Sau buổi họp, Quân lao ngay vào kiểm chứng các biên bản xây dựng. Anh gần như không nghỉ, mắt dán vào từng trang tài liệu. An phụ giúp, nhưng cảm giác anh ngày càng xa cách.
Một chiều, khi An đi lấy cà phê, cô bắt gặp Quân đứng ngoài hành lang, nói chuyện cùng một người phụ nữ. Ánh đèn vàng hắt xuống, lộ gương mặt quen thuộc trong tấm ảnh hôm trước: Lam.
Lam mặc bộ váy công sở màu be, dáng vẻ tự tin, nụ cười dịu dàng. Họ đứng khá gần, giọng nói nhỏ nhưng An nghe loáng thoáng:
“Quân, chuyện cũ đã qua. Giờ tôi đại diện truyền thông cho Aster, chỉ mong chúng ta làm việc chuyên nghiệp. Đừng đào bới thêm.”
Quân siết chặt tập hồ sơ trong tay, giọng thấp: “Nếu sự thật bị chôn vùi, tôi không im lặng.”
Lam thở dài, chạm tay nhẹ lên tay áo anh: “Anh vẫn vậy, cố chấp đến mức làm mình đau.”
Khoảnh khắc đó, An đứng lặng, tim thắt lại. Cô quay đi, cốc cà phê run rẩy trong tay. Họ từng là gì của nhau? – Câu hỏi nhói lên, dù cô biết đã nghe Quân kể. Nhưng tận mắt thấy, tim cô vẫn nhói đau.
Tối, An lặng lẽ ngồi trong góc phòng làm việc, chỉnh sửa bản thảo. Mọi người lần lượt ra về, chỉ còn ánh đèn trắng chiếu mờ mờ. Quân bước vào, đặt tập giấy lên bàn cô:
“Ngày mai chúng ta đi phỏng vấn kỹ sư khác. Chuẩn bị từ sớm.”
“Anh vừa gặp Lam phải không?” – An buột miệng, không giấu nổi.
Quân hơi sững lại. “Em nghe thấy?”
“Không chỉ nghe, em còn thấy.” – Giọng An run run. – “Anh còn quan tâm đến cô ấy?”
Quân nhíu mày. “Đây là công việc. Lam giờ đại diện Aster.”
“Nhưng cách anh nhìn… không giống chỉ là công việc.”
Căn phòng lặng đi. Ánh mắt Quân thoáng dao động, rồi trở lại lạnh băng: “Đừng suy đoán khi em không biết đủ.”
Lời nói ấy khiến An chới với. Cô muốn phản bác, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Đêm hôm ấy, An trở về phòng trọ, nằm co trong bóng tối. Trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Lam đặt tay lên tay áo Quân. Cô tự hỏi: Nếu Lam quay lại, liệu anh có cần ai khác nữa không?
Điện thoại rung. Tin nhắn từ Yến:
“Cậu ổn không? Nghe nói Lam xuất hiện ở tòa soạn.”
An gõ: Ừ. Mình không sao.
Nhưng gõ xong, cô xóa. Rồi tắt màn hình, vùi mặt vào gối.
Ngày hôm sau, họ cùng đi phỏng vấn. Trên đường, Quân tập trung lái xe, gương mặt lạnh lùng. An ngồi phía sau, im lặng. Giữa họ, không khí nặng nề, khác hẳn những ngày công tác trước.
Tới nơi, họ gặp một kỹ sư trẻ, người này xác nhận có việc hồ sơ bị chỉnh sửa. Nhưng An chỉ ghi chép như cái máy, lòng vẫn quẩn quanh câu chuyện hôm qua.
Quân nhận ra sự lơ đãng, cau mày: “Em làm gì thế? Tập trung đi.”
An ngẩng lên, ánh mắt ầng ậc nước. “Anh đừng ra lệnh cho em như vậy. Em cũng là con người, cũng có cảm xúc.”
Quân sững lại. Lần đầu tiên, anh thấy trong mắt cô không chỉ là đồng nghiệp, mà là một người phụ nữ tổn thương vì chính anh.
Anh định nói gì đó, nhưng kìm lại. Cả buổi phỏng vấn kết thúc trong không khí nặng nề.
Chiều, khi về tòa soạn, mọi người lại xì xào:
“Nghe nói Lam quay lại, trông đẹp quá.”
“Quân với Lam hồi đó nổi tiếng lắm.”
“Cô gái mới kia liệu có cửa không?”
An nghe mà tim đau nhói. Cô biết, mình đang ghen. Một cảm xúc mà chính cô không dám thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận.
Tối muộn, Quân tìm An trong phòng biên tập vắng người. Anh nói chậm rãi:
“Chuyện hôm qua… xin lỗi. Em không đáng bị tổn thương vì quá khứ của tôi.”
An ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh: “Anh có chắc quá khứ đã khép lại chưa?”
Quân im lặng. Câu hỏi ấy như dao cắt vào vết thương chưa lành.
An quay đi, thu dọn giấy tờ. Khoảng cách này, có lẽ còn dài hơn mình nghĩ.
Ngoài trời, mưa lại bắt đầu rơi. Trong tiếng mưa, những cảm xúc ghen tuông, tổn thương và khát khao cứ quẩn quanh, chưa có lối thoát.
Kết chương 9.