những ngày vụng về nhưng đáng yêu

Chương 2: Tiết học hỗn loạn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Minh bước vào lớp với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Ngay từ hôm đầu gặp An, cậu đã cảm thấy cô bạn có gì đó thật đặc biệt, nhưng giờ đứng giữa lớp, Minh lại lúng túng đến mức không biết nên ngồi đâu. Cuối cùng, cậu chọn một chỗ gần cửa sổ, hy vọng vừa học vừa có thể “tỉnh táo” nhìn ngắm cảnh ngoài trời nếu cảm thấy căng thẳng.

Cô giáo vừa bước vào, tiếng chuông vừa vang lên, cả lớp lập tức im lặng. Minh cố gắng lấy vở ra, nhưng tay cậu lại run run làm bút rơi xuống đất. “Ồ, trời ơi…” Minh lẩm bẩm, cúi xuống nhặt bút thì vô tình đụng vào chân An.

“Minh, cẩn thận!” An nhíu mày, nhưng rồi lại mỉm cười nhẹ. Minh đỏ mặt, vội vàng xin lỗi: “À, xin lỗi, mình… mình không cố ý.”

Tiết học bắt đầu với bài giảng toán khó nhằn. Minh vốn là người chưa quen với cách dạy nhanh và nhiều công thức liên tiếp, cậu nghe mà như gà mắc tóc. Những con số, công thức cứ nhảy múa trong đầu, khiến Minh muốn “ẩn thân” dưới bàn.

An thì ngồi ngay bên cạnh, lặng lẽ ghi chú từng lời cô giáo nói. Thỉnh thoảng, cô lại nhìn sang Minh, giơ ngón tay lên nhắc nhở: “Đây, chú ý phần này nhé!” Minh ngoái nhìn, vừa buồn cười vừa cảm thấy biết ơn. Nhờ An mà cậu không hoàn toàn lạc lõng giữa đống chữ số hỗn độn.

Đến phần bài tập, cô giáo chia lớp thành nhóm hai người. Minh bất ngờ khi An quay sang nói: “Mình cùng làm nhóm nhé?” Cậu ngẩn người một giây trước khi gật đầu. “Ừ… được thôi!”

Bài tập không hề dễ, nhưng Minh vốn hay nghĩ đơn giản nên cứ lúng túng, vẽ ra đủ loại phép tính lộn xộn. An cười xòa, chỉ cho cậu cách trình bày bài và nhớ các bước quan trọng. Minh vừa làm vừa lẩm bẩm: “Sao bạn giỏi vậy nhỉ… Mình đúng là thua toàn tập.”

Một lúc sau, bài tập nhóm gây ra tình huống dở khóc dở cười. Minh vô tình viết sai đáp án, và khi giơ tay nộp bài, cả nhóm xung quanh đều nhíu mày. An liếc cậu một cái, rồi thở dài: “Lần sau phải cẩn thận hơn nhé, Minh.” Minh cười trừ, vừa xấu hổ vừa thấy vui vì An không hề trách móc.

Tiết học kết thúc, cô giáo gõ gõ bảng: “Các em nghỉ giải lao năm phút!” Minh thở phào, nhìn An, tim đập nhanh hơn một chút. Cậu nhận ra, dù cả tiết học đầy những phút lúng túng và rắc rối, nhưng có An bên cạnh, mọi thứ bỗng trở nên… dễ chịu hơn.

Ra khỏi lớp, Minh nắm vội cặp sách rồi nói với An: “Cảm ơn cậu… hôm nay đã giúp mình rất nhiều.”

An chỉ cười: “Không sao, mình cũng vui mà. Nhớ chuẩn bị bài tập về nhà nha, lần sau đừng lộn xộn như vậy nữa!”

Minh cười theo, cảm giác vừa bẽn lẽn vừa hạnh phúc lan tỏa. Cậu tự nhủ: “Có lẽ… học tập cùng An cũng… thú vị hơn mình tưởng nhiều.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×