Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, cả lớp ùa ra sân trường, tiếng cười nói rộn ràng. Minh nhìn quanh, chưa biết nên đi đâu, vì hôm nay cậu chưa quen hết mọi bạn trong lớp.
Bất chợt, An xuất hiện trước mắt, tay cầm hộp cơm mẹ chuẩn bị. “Minh, cậu ăn trưa cùng mình không?” Câu hỏi đơn giản mà khiến tim cậu bỗng nhảy lộn nhịp.
“À… ừ, được chứ!” Minh đáp, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra mặt nóng bừng. Cả hai cùng tìm một chỗ ghế đá dưới tán cây, vừa thoáng mát lại có chút riêng tư.
An mở hộp cơm, cẩn thận sắp xếp từng món: trứng chiên vàng ươm, rau xào, và một ít thịt kho. Minh ngồi nhìn, thầm khen: “Cậu nấu nhìn ngon quá… à, không, mẹ cậu nấu nhỉ?”
An cười, gật đầu: “Ừ, mẹ mình rất hay nấu. Nhưng cậu đừng chỉ nhìn thôi, ăn đi, nóng lắm!” Minh vội vàng lấy đũa, cẩn thận gắp một miếng trứng. Vừa đưa lên miệng, cậu lại loạng choạng làm rớt một chút xuống bàn.
“Trời ơi, Minh, vụng về thế!” An cười phá lên, che miệng cười để không làm cậu ngượng. Minh đỏ mặt, thở dài: “Mình… mình xin lỗi. Hôm nay đúng là ngày “thảm họa” của mình rồi.”
Trong lúc ăn, cả hai bắt đầu trò chuyện. An kể về lớp học cũ, những trò nghịch ngợm của bạn bè, còn Minh kể về việc cậu mới chuyển trường, những ngày đầu bỡ ngỡ. Những câu chuyện tưởng chừng bình thường, nhưng khi kể cùng nhau lại trở nên vui nhộn đến mức cả hai không nhịn được cười.
Đến phần tráng miệng, An đưa cho Minh một miếng bánh trái: “Ăn đi, đừng để lạnh mất ngon.” Minh nhận lấy, cười gượng: “Cảm ơn cậu. Thật ra, mình… mình chưa từng ăn bánh ngon như này ở trường trước đâu.”
Một lúc sau, có vài bạn trong lớp đi qua, nhìn thấy Minh và An ngồi cùng nhau. Họ trêu: “Ồ, Minh và An thân nhau thế nhỉ?” Minh đỏ mặt, lúng túng, còn An chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng không hề xấu hổ.
Tiếng cười nói của các bạn dần khuất, Minh nhìn An, tim vẫn còn nhảy nhót vì cảm giác vừa lạ lẫm vừa ấm áp. Cậu nhận ra, bữa trưa hôm nay không chỉ là ăn uống, mà còn là khoảnh khắc gần gũi, khiến cậu cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn bất cứ lúc nào kể từ khi chuyển trường.
Khi chuông báo giờ vào lớp vang lên, Minh đứng dậy, hơi ngại: “Cảm ơn cậu, An. Hôm nay… rất vui.”
An mỉm cười, xoa nhẹ vai cậu: “Mình cũng vui. Lần sau đừng ăn một mình nữa nhé, Minh.”
Minh gật đầu, lòng nhẹ nhõm và hạnh phúc. Cậu tự nhủ: “Có lẽ, những ngày học ở đây… sẽ không nhàm chán chút nào.”