Dưới ánh hoàng hôn vàng cam trải dài trên cánh đồng lúa mênh mông, ngôi làng nhỏ ven sông Hồng như được phủ lên một tấm voan mỏng mịn, lung linh trong hơi thở của đất trời. Những cơn gió heo may nhẹ nhàng lùa qua hàng tre, mang theo hương lúa chín ngọt ngào, hòa quyện với mùi khói bếp thoang thoảng từ những mái nhà tranh. Ngôi nhà của ông bà Minh và Lan nằm nép mình dưới bóng cây bàng cổ thụ, nơi mà hơn bốn thập kỷ qua, họ đã cùng nhau dệt nên những sợi dây tình thân bền chặt, gắn kết cả gia đình qua bao thăng trầm của cuộc đời.
Ông Minh, nay đã bảy mươi ba tuổi, là một người nông dân chính gốc. Đôi bàn tay ông chai sạn, khắc sâu những vết sẹo thời gian từ những ngày cày cấy, gieo mạ, hay chống chọi với lũ lụt. Nhưng trong đôi mắt ông, vẫn lấp lánh một ánh sáng dịu dàng, như ngọn lửa nhỏ không bao giờ tắt, mỗi khi ông kể lại những câu chuyện về ngày xưa. Ông thường ngồi trên chiếc chõng tre trước hiên nhà, chiếc chõng đã bạc màu theo năm tháng, được buộc chặt bằng những sợi dây lạt mà chính tay ông đan từ khi còn trai trẻ. Hôm nay, ông lại ngồi đó, tay cầm điếu thuốc lào, khói trắng bay lượn trong không khí, hòa vào ánh nắng chiều tà. "Lan ơi," ông cất giọng trầm ấm, gọi vợ từ trong bếp, "bà còn nhớ cái lần lũ năm bảy mươi lăm không? Cả nhà mình ôm nhau trên đồi, lạnh run mà vẫn cười được."
Bà Lan, người phụ nữ sáu mươi tám tuổi với mái tóc bạc phơ búi gọn sau gáy, bước ra từ căn bếp nhỏ, tay cầm chiếc khăn lau còn dính chút bột gạo từ việc nhào bột làm bánh. Bà mỉm cười, nụ cười hiền hậu như ánh trăng rằm, làm sáng cả khuôn mặt đầy nếp nhăn. "Sao không nhớ chứ ông?" bà đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. "Lúc ấy, Hùng mới lên năm, cứ ôm chặt chân ông đòi ăn bánh. Mai thì còn bé tí, khóc ré lên vì lạnh. Mình chỉ có cái chiếu rách che mưa, nhưng vẫn thấy ấm, vì có nhau." Bà ngồi xuống bên ông, đặt chiếc khăn lên đùi, đôi tay gầy guộc đan vào nhau như muốn giữ chặt những ký ức ấy. Họ nhìn ra dòng sông Hồng lững lờ trôi, nơi từng chứng kiến bao lần họ cùng nhau vượt qua khó khăn, từ những ngày đói nghèo đến những tháng năm hạnh phúc.
Gia đình ông bà Minh có ba người con, mỗi người mang một màu sắc riêng, nhưng đều được nuôi dưỡng bởi tình yêu thương vô bờ của bố mẹ. Người con cả, Hùng, nay đã bốn mươi tuổi, là một kỹ sư xây dựng làm việc ở Hà Nội. Anh có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh giống bố, nhưng tính cách thì trầm lắng, ít nói, luôn đặt gia đình lên trên hết. Hùng kết hôn với Lan – trùng tên với mẹ anh – một cô gái thành phố dịu dàng nhưng mạnh mẽ, với mái tóc đen dài và đôi mắt sáng như sao. Họ có hai đứa con: bé Minh, cậu nhóc tám tuổi nghịch ngợm, thích chạy nhảy khắp cánh đồng, đôi chân lúc nào cũng lấm lem bùn đất; và bé Hoa, cô bé năm tuổi với đôi má hồng phấn, hay ngồi nép vào lòng bà nội, nghe kể những câu chuyện cổ tích về nàng Tấm, chàng Thạch Sanh.
Mai, người con thứ hai, ba mươi lăm tuổi, là một giáo viên tiểu học ở trường làng. Chị có dáng người mảnh mai, đôi mắt buồn sâu thẳm, như chứa đựng những câu chuyện chưa từng kể. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ cách đây ba năm, Mai chọn sống độc thân, dành hết tâm huyết cho học trò và gia đình. Mỗi chiều, chị thường ghé nhà bố mẹ, mang theo những món quà nhỏ từ học sinh: khi thì bó rau muống tươi, khi thì vài quả ổi ngọt lượn. "Mẹ ơi, hôm nay con bé Thảo ở lớp tặng con cái này, bảo là cảm ơn cô vì dạy nó viết chữ đẹp," Mai kể, giọng rạng rỡ, nhưng bà Lan tinh ý nhận ra chút u uẩn trong ánh mắt con gái.
Người con út, Việt, hai mươi tám tuổi, là một chàng trai năng động, tràn đầy nhiệt huyết. Anh rời làng lên Sài Gòn theo đuổi giấc mơ kinh doanh, mở một công ty nhỏ về thực phẩm hữu cơ. Việt có nụ cười rạng ngời, mái tóc xoăn tự nhiên và phong cách ăn mặc trẻ trung, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh luôn cảm thấy nhớ nhà. Mỗi tuần, anh đều gọi video call về, kể cho cả nhà nghe về những dự án mới, những khó khăn anh gặp phải, nhưng luôn giữ giọng lạc quan để bố mẹ yên tâm. "Mẹ ơi, tuần này con vừa ký được hợp đồng mới, nhưng mà mệt lắm, Sài Gòn ồn ào quá, chẳng như ở nhà mình," Việt từng tâm sự, và bà Lan chỉ cười, dặn con giữ sức khỏe.
Buổi tối hôm ấy, ngôi nhà nhỏ trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết. Mâm cơm được dọn ra trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nơi mà bao thế hệ gia đình đã quây quần. Món canh rau muống xanh mướt, đĩa cá kho tộ thơm lừng, và bát dưa cà mặn mà là những hương vị quen thuộc, gắn bó với mọi thành viên. Bà Lan tỉ mỉ gắp từng miếng cá cho bé Minh, nhắc cậu nhóc ăn chậm kẻo hóc. Ông Minh thì kể lại câu chuyện về lần ông đi bắt cá dưới sông, bị trượt chân ngã, khiến cả nhà cười nghiêng ngả. Hùng kể về công việc ở thành phố, những công trình anh đang xây, và niềm tự hào khi thấy những tòa nhà cao tầng mọc lên từ bàn tay mình. Mai chia sẻ về học trò, về cậu bé nghèo khó nhưng ham học, khiến chị xúc động khi đọc bài văn cậu viết về gia đình. Việt, dù không có mặt, vẫn xuất hiện qua màn hình điện thoại, cười tươi: "Mẹ ơi, tuần sau con về, mẹ làm bánh xèo cho con ăn nhé!"
Tiếng cười nói vang vọng trong ngôi nhà, hòa quyện với tiếng gió thổi qua hàng tre, tiếng côn trùng rả rích ngoài đồng. Bé Minh nghịch ngợm, chạy ra sân đuổi theo con mèo tam thể, trong khi bé Hoa ngồi trên lòng bà nội, đòi nghe thêm một câu chuyện nữa. "Bà ơi, kể chuyện nàng công chúa đi," Hoa nũng nịu, và bà Lan vuốt tóc cháu, bắt đầu kể bằng giọng ấm áp: "Ngày xưa, có một nàng công chúa sống trong một ngôi làng nhỏ, nơi mà tình yêu thương là báu vật quý giá nhất…"
Những khoảnh khắc ấy, dù bình dị, lại chứa đựng một sức mạnh vô hình, như những sợi dây vô hình kết nối cả gia đình. Ông Minh nhìn vợ con, lòng trào dâng một niềm hạnh phúc khó tả. Ông nhớ về những ngày khó khăn, khi cả nhà chỉ có một chiếc nồi gang cũ, bữa cơm chỉ có rau cháo, nhưng chưa bao giờ thiếu tiếng cười. "Lan ơi, chúng ta già rồi, nhưng nhìn các con, tôi thấy mình vẫn trẻ lắm," ông nói, giọng nghẹn ngào. Bà Lan nắm tay chồng, mắt ngân ngấn nước: "Chỉ cần gia đình mình còn bên nhau, ông à, tôi chẳng mong gì hơn."
Dưới ánh trăng bàng bạc chiếu xuống dòng sông Hồng, ngôi nhà nhỏ như một ngọn đèn ấm áp giữa màn đêm. Nhưng đâu đó, trong lòng mỗi người, những mầm mống của những thử thách mới đang âm thầm lớn lên, chờ đợi thời khắc để thử thách sự bền vững của những sợi dây tình thân ấy. Cuộc sống, như dòng sông kia, vẫn không ngừng trôi, mang theo cả niềm vui lẫn nỗi buồn, nhưng gia đình ông bà Minh, với tình yêu thương sâu đậm, luôn sẵn sàng đối mặt với mọi sóng gió.