những sợi dây tình thân

Chương 2: Những Rạn Nứt Nhỏ Bé


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu ở làng quê ven sông Hồng mang theo cái se lạnh dịu dàng, nhưng cũng làm lòng người dễ chùng xuống bởi những nỗi niềm riêng. Ngôi nhà của ông bà Minh và Lan vẫn là điểm tựa tinh thần cho cả gia đình, nhưng những cơn gió heo may dường như cũng mang theo những vết nứt nhỏ, len lỏi vào từng thành viên, âm thầm nhưng dai dẳng. Những khoảnh khắc quây quần bên mâm cơm, những tiếng cười vang bên hiên nhà vẫn còn đó, nhưng đâu đó, mỗi người đều đang đối mặt với những thử thách riêng, khiến tình cảm gia đình, dù bền chặt, cũng bắt đầu lung lay như chiếc lá vàng trước gió.

Hùng, người con trai cả, đã quyết định đưa vợ con về làng sống hẳn, một quyết định mà anh tin rằng sẽ mang lại sự gần gũi với bố mẹ già. Nhưng điều đó không dễ dàng như anh tưởng. Lan, vợ anh, một cô gái sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, nơi nhịp sống luôn hối hả với những con đường rực rỡ ánh đèn và những quán cà phê thơm lừng, nay phải làm quen với sự tĩnh lặng của làng quê. Ngôi nhà nhỏ của gia đình Hùng nằm ngay cạnh nhà ông bà Minh, được xây mới với mái ngói đỏ tươi và hàng cau xanh mướt trước sân. Nhưng đối với Lan, mọi thứ đều xa lạ. Buổi sáng, cô thức dậy trong tiếng gà gáy và mùi đất trời còn đọng sương, nhưng lòng cô lại trĩu nặng một nỗi cô đơn khó tả. Cô nhớ những buổi chiều đi dạo phố cổ, những lần trò chuyện với bạn bè qua tách trà nóng, và cả những trung tâm mua sắm sầm uất nơi cô từng tìm thấy niềm vui.

Một buổi tối, khi bé Minh và bé Hoa đã chìm vào giấc ngủ trong căn phòng nhỏ với những bức tranh dán tường hình chú mèo, Lan ngồi bên cửa sổ, nhìn ra cánh đồng lúa mờ sương. Ánh trăng chiếu xuống, làm bóng cô đổ dài trên sàn nhà. Hùng, vừa đi làm về, áo còn vương mùi bụi đường, nhận ra sự trầm lặng của vợ. Anh bước đến, đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm: "Lan, em sao thế? Mấy hôm nay anh thấy em buồn." Lan quay lại, đôi mắt long lanh, cố giấu đi những giọt nước mắt đang chực trào. "Anh ơi, em thấy lạc lõng quá. Ở đây, em chẳng biết làm gì ngoài việc nhà, chăm con. Em nhớ thành phố, nhớ bạn bè, nhớ cả những ngày vô tư." Lời nói của cô như những nhát dao nhỏ, cắt vào lòng Hùng. Anh ôm vợ, cố an ủi: "Anh biết em hy sinh nhiều khi theo anh về đây. Nhưng bố mẹ già rồi, anh muốn ở gần để chăm sóc. Em cố gắng nhé, anh hứa sẽ đưa em đi chơi thường xuyên hơn." Nhưng trong lòng Hùng, anh cũng lo lắng. Công việc kỹ sư của anh giờ đây đòi hỏi những chuyến đi xa, từ làng ra các công trình ở tỉnh lẻ, khiến anh mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần. Anh sợ rằng, sự mệt mỏi ấy sẽ khiến anh không đủ sức để làm chỗ dựa cho vợ con.

Mai, chị gái Hùng, cũng đang đối mặt với những vết thương lòng không dễ lành. Ba năm trước, cuộc hôn nhân của chị với người chồng cũ, một kỹ sư điện ở thị trấn, đã kết thúc trong nước mắt. Anh ta rời đi, để lại Mai với những tổn thương sâu sắc và một trái tim khép kín. Mai chọn ở lại làng, dạy học ở trường tiểu học, nơi những ánh mắt trong veo của học trò là nguồn an ủi lớn nhất. Chị yêu công việc, yêu những buổi sáng đứng trên bục giảng, nhìn lũ trẻ viết từng nét chữ đầu đời. Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, chị lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra dòng sông Hồng lấp lánh ánh trăng, lòng trĩu nặng. Những ký ức về cuộc hôn nhân thất bại, những lời hứa không thành, và cả những giấc mơ từng dang dở cứ ùa về, như những con sóng nhỏ vỗ vào bờ, không mạnh mẽ nhưng đủ để làm tim chị đau nhói.

Một buổi chiều, khi ghé thăm bố mẹ, Mai mang theo một bó hoa cúc họa mi do học trò tặng. Bà Lan, đang ngồi vá áo cho bé Hoa, nhìn con gái, ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng xen chút lo lắng. "Mai ơi, con đừng khép lòng mãi như thế," bà nói, giọng dịu dàng như ru. "Bố mẹ già rồi, chỉ mong các con hạnh phúc. Con còn trẻ, còn cả một chặng đường dài phía trước." Mai mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không giấu được nỗi buồn. "Con ổn mà mẹ," chị đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng thiếu sức sống. "Con có bố mẹ, có anh em, có học trò, thế là đủ rồi." Nhưng bà Lan, với trái tim nhạy cảm của một người mẹ, hiểu rằng con gái mình đang cố gắng che giấu nỗi cô đơn. Bà nắm tay Mai, bàn tay gầy guộc nhưng ấm áp: "Con à, hạnh phúc không chỉ là cho đi, mà còn là dám nhận lấy. Đừng sợ tổn thương, vì gia đình mình luôn ở đây, che chở cho con." Những lời ấy khiến Mai lặng đi, mắt chị đỏ hoe, nhưng chị chỉ gật đầu, không nói thêm gì.

Việt, người con út, đang sống ở Sài Gòn, cũng không tránh khỏi những khó khăn. Anh là một chàng trai đầy tham vọng, với giấc mơ xây dựng một công ty thực phẩm hữu cơ lớn mạnh. Nhưng cuộc sống thành phố không dễ dàng như anh từng tưởng. Dự án kinh doanh của anh gặp trục trắc, khách hàng lớn rút vốn, và anh phải vay mượn để duy trì công ty. Những đêm dài trong căn phòng trọ chật hẹp, Việt thường ngồi một mình, nhìn qua cửa sổ ra con phố ồn ào, lòng trĩu nặng. Anh nhớ những buổi chiều chạy nhảy trên cánh đồng lúa, nhớ mùi cá kho của mẹ, và cả những câu chuyện phiếm của bố. Trong những cuộc gọi video về nhà, anh luôn giữ vẻ ngoài lạc quan, kể những câu chuyện vui để bố mẹ yên tâm. "Mẹ ơi, hôm nay con gặp một đối tác mới, họ khen ý tưởng của con lắm," anh nói, nụ cười rạng rỡ trên màn hình. Nhưng khi tắt máy, anh ngồi lặng lẽ, đôi tay ôm đầu, tự nhủ: "Mình phải cố lên, vì gia đình." Anh không dám kể về những khó khăn, sợ bố mẹ lo lắng, sợ anh chị phải gánh thêm gánh nặng.

Những rạn nứt nhỏ bé ấy, như những vết nứt trên mặt đất khô cằn sau mùa hạn, không ai để ý lúc đầu, nhưng chúng đang âm thầm lan rộng. Ông Minh, với sự nhạy bén của một người cha từng trải, nhận ra điều đó. Một buổi sáng, khi ngồi bên bờ sông, ông nhìn dòng nước chảy, lòng trĩu nặng. "Lan ơi, bà có thấy không, các con mình dạo này ai cũng có tâm sự," ông nói, giọng trầm buồn. Bà Lan, đang nhặt rau ngoài vườn, dừng tay, nhìn chồng. "Ông à, con cái lớn lên, ai cũng có cuộc sống riêng, có nỗi lo riêng. Nhưng tôi tin, chỉ cần gia đình mình còn bên nhau, mọi thứ sẽ ổn thôi." Bà nói, nhưng trong lòng cũng cầu nguyện thầm, mong những sợi dây tình thân sẽ đủ mạnh mẽ để giữ mọi người lại với nhau.

Dưới ánh trăng bàng bạc, ngôi nhà nhỏ vẫn sáng ánh đèn, như một ngọn lửa nhỏ giữa màn đêm. Nhưng đâu đó, những cơn gió lạnh của cuộc đời đang thổi tới, mang theo những thử thách lớn hơn, sẵn sàng thử thách sự bền vững của gia đình ông bà Minh. Tình cảm gia đình, dù sâu đậm, liệu có đủ sức để vượt qua những cơn bão sắp tới?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×