những sợi dây tình thân

Chương 4: Sự Đoàn Kết Và Hy Vọng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cơn bão, ánh nắng lại trở về trên cánh đồng lúa ven sông Hồng. Những giọt sương long lanh đọng trên từng ngọn lúa, như những viên ngọc nhỏ, phản chiếu ánh mặt trời buổi sớm. Ông Minh, sau ca phẫu thuật thành công, dần hồi phục. Dù vẫn còn yếu, ông đã có thể ngồi dậy, mỉm cười với vợ con, và kể những câu chuyện vui. Ngôi nhà nhỏ của gia đình, từng chìm trong lo âu, nay lại rộn ràng tiếng cười nói, như thể ánh sáng đã trở lại sau những ngày u tối.

Bà Lan, người phụ nữ mạnh mẽ trong những ngày khó khăn nhất, giờ đây trở thành trung tâm của gia đình. Mỗi sáng, bà dậy sớm, chuẩn bị những món ăn bổ dưỡng cho chồng. Bà nấu cháo cá lóc, món mà ông Minh yêu thích từ thời còn trẻ, và tỉ mỉ gắp từng miếng xương nhỏ, sợ ông hóc. "Lan ơi, bà chăm tôi thế này, chắc tôi sống thêm trăm tuổi nữa," ông Minh đùa, giọng còn yếu nhưng ánh mắt sáng lên niềm vui. Bà Lan cười, vuốt mái tóc bạc của chồng: "Ông sống lâu để còn kể chuyện cho cháu, chứ tôi không để ông đi đâu cả." Những khoảnh khắc ấy, giản dị nhưng đầy ắp yêu thương, như những sợi dây vô hình, siết chặt cả gia đình lại với nhau.

Hùng, sau những ngày căng thẳng, quyết định ở lại làng hẳn. Anh nhận ra rằng, dù công việc ở thành phố mang lại nhiều cơ hội, nhưng gia đình mới là nơi anh thuộc về. Anh bắt đầu tìm kiếm những dự án xây dựng ở địa phương, dù thu nhập ít hơn, nhưng anh hài lòng vì được gần bố mẹ và vợ con. Lan, vợ anh, cũng dần thích nghi với cuộc sống mới. Cô bắt đầu học làm vườn, trồng rau, chăm sóc đàn gà sau nhà. Một buổi chiều, khi đứng giữa luống rau xanh mướt, cô mỉm cười với Hùng: "Anh ơi, em nhận ra ở đây cũng có niềm vui riêng. Nhìn lũ trẻ chạy nhảy, em thấy lòng nhẹ nhõm hơn." Hùng ôm vợ, lòng trào dâng niềm hạnh phúc. Anh biết, sự hy sinh của Lan là món quà lớn nhất dành cho gia đình.

Mai, sau những ngày túc trực bên bố, bắt đầu mở lòng hơn. Chị nhận ra rằng, dù quá khứ đau buồn, chị vẫn còn gia đình, còn những học trò yêu thương, và còn cả một tương lai phía trước. Một đồng nghiệp ở trường, anh Tuấn, một giáo viên dạy toán với nụ cười hiền hậu, bắt đầu trò chuyện với chị nhiều hơn. Anh mời Mai đi uống cà phê ở quán nhỏ ven sông, và lần đầu tiên sau nhiều năm, Mai cảm thấy trái tim mình rung động. "Mai ơi, con thử mở lòng đi," bà Lan khuyên, khi thấy con gái tươi tắn hơn. Mai đỏ mặt, nhưng gật đầu: "Dạ, con sẽ thử, mẹ ơi." Những bước đi đầu tiên ấy, dù nhỏ bé, lại là ánh sáng hy vọng, dẫn lối chị qua những ngày u tối.

Việt, sau khi trở về từ Sài Gòn, quyết định chia sẻ khó khăn của mình với gia đình. Anh kể về những rắc rối trong công ty, về số nợ anh đang gánh, và cả những đêm mất ngủ vì áp lực. Hùng và Mai lắng nghe, không phán xét, chỉ nhẹ nhàng động viên. Hùng đưa ra vài ý tưởng để cải thiện dự án, còn Mai thì gọi điện cho một người bạn cũ, giúp Việt kết nối với một đối tác tiềm năng. "Em cứ nghĩ giữ trong lòng sẽ tốt hơn, nhưng giờ em hiểu, có gia đình là có tất cả," Việt nói, mắt ngấn nước. Anh quyết định dành thời gian về quê thường xuyên hơn, và thậm chí nghĩ đến việc chuyển một phần công việc về gần nhà.

Bé Minh và bé Hoa trở thành nguồn vui lớn cho cả gia đình. Minh, với tính cách nghịch ngợm, thường chạy ra đồng bắt cào cào, rồi mang về khoe ông nội. Hoa thì thích ngồi bên bà, nghe kể chuyện cổ tích, đôi mắt tròn xoe đầy thích thú. Một buổi tối, gia đình quyết định tổ chức một buổi họp mặt lớn, như một cách để ôn lại kỷ niệm và hàn gắn những rạn nứt. Dưới mái nhà tranh, mâm cơm được dọn ra với những món quen thuộc: cá kho, canh chua, và bánh xèo giòn rụm. Ông Minh, dù còn yếu, vẫn ngồi ở đầu bàn, kể lại câu chuyện về lần ông và bà Lan gặp nhau lần đầu, khi cả hai còn trẻ, trong một phiên chợ quê. "Hồi đó, tôi thấy bà Lan đứng bán rau, đẹp như hoa, tôi biết ngay mình phải cưới bà ấy," ông nói, khiến cả nhà cười vang.

Bà Lan nhìn chồng con, lòng trào dâng niềm hạnh phúc. "Cảm ơn các con," bà nói, giọng nghẹn ngào. "Nhờ có các con, bố mẹ mới vượt qua được." Hùng nắm tay mẹ, Mai ôm bà, còn Việt thì giơ ly nước chè lên: "Chúc gia đình mình mãi hạnh phúc!" Tiếng cười nói vang vọng, hòa quyện với tiếng gió đêm, như một bản nhạc của tình thân, vang mãi không dứt.

Dưới ánh trăng sáng, gia đình ông bà Minh như tìm lại được sự đoàn kết. Những rạn nứt nhỏ bé đã được hàn gắn, và họ nhận ra rằng, chỉ cần có nhau, không có khó khăn nào là không thể vượt qua. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng với niềm hy vọng mới, họ sẵn sàng đón nhận mọi thử thách phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×