Mưa rơi tầm tã, phủ kín ngôi làng ven sông Hồng trong một màn nước trắng xóa. Những giọt mưa nặng hạt đập vào mái nhà tranh, tạo thành những âm thanh đều đặn, như nhịp tim của đất trời đang lo âu. Trong không khí ẩm ướt ấy, một biến cố lớn ập đến gia đình ông bà Minh, như một cơn bão bất ngờ, cuốn theo những nỗi sợ hãi và thử thách tình cảm gia đình đến mức tận cùng.
Sáng hôm ấy, ông Minh, như thường lệ, ra đồng từ sớm. Dù tuổi đã cao, ông vẫn giữ thói quen kiểm tra ruộng lúa, xem mạ có lên xanh tốt hay không. Bà Lan ở nhà, bận rộn chuẩn bị bữa trưa, mùi cá kho tộ lan tỏa khắp căn bếp nhỏ. Nhưng khi mặt trời đứng bóng, một người hàng xóm chạy đến, hốt hoảng báo tin: "Bà Lan ơi, ông Minh ngã ngoài đồng rồi, đưa đi bệnh viện rồi!" Bà Lan nghe tin, tay chân bủn rủn, chiếc bát sứ trên tay rơi xuống sàn, vỡ tan. "Ông… ông tôi sao thế?" bà run rẩy hỏi, nhưng không đợi câu trả lời, bà vội vàng chạy ra khỏi nhà, chiếc khăn trên vai rơi xuống đất mà bà chẳng hay.
Ở bệnh viện huyện, ông Minh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Bác sĩ chẩn đoán ông bị nhồi máu cơ tim, cần phẫu thuật khẩn cấp. Tin dữ lan nhanh như ngọn gió, khiến cả gia đình rơi vào hoảng loạn. Bà Lan ngồi bên giường chồng, đôi tay gầy guộc nắm chặt tay ông, nước mắt lăn dài trên má. "Ông ơi, ông đừng bỏ tôi mà đi," bà nghẹn ngào, giọng run run như lá khô trước gió. "Chúng ta còn phải sống bên nhau, còn phải thấy cháu lớn lên, ông nhớ không?" Những lời ấy, dù nhỏ bé, lại như chứa đựng cả một đời yêu thương, từ những ngày tháng khó khăn đến những khoảnh khắc hạnh phúc giản dị.
Hùng nhận được tin, lập tức xin nghỉ làm và lái xe từ Hà Nội về. Anh đến bệnh viện trong bộ vest còn dính bụi đường, khuôn mặt hốc hác vì lo lắng. Nhìn bố nằm trên giường, anh cảm thấy tim mình thắt lại. "Mẹ ơi, bố sẽ ổn thôi," anh ôm mẹ, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh không giấu được sự sợ hãi. Lan, vợ Hùng, dù đang mang thai đứa con thứ ba, vẫn tất bật chăm sóc hai đứa con nhỏ và hỗ trợ mẹ chồng. Cô chạy đi mua thuốc, nấu cháo mang vào bệnh viện, dù cơ thể mệt mỏi vì thai nghén. "Mẹ ơi, mẹ nghỉ một chút đi, để con lo," Lan nói, nhưng bà Lan chỉ lắc đầu, mắt không rời chồng.
Mai, khi nghe tin, bỏ dở buổi dạy ở trường, vội vàng chạy đến bệnh viện. Chị đứng bên giường bố, nhớ về những ngày thơ bé, khi ông cõng chị qua sông lũ để đến trường. Những ký ức ấy ùa về, khiến chị không kìm được nước mắt. "Bố ơi, con chưa báo hiếu được nhiều," chị thì thầm, tay siết chặt tay ông Minh. "Bố phải khỏe lại, để con còn đưa bố đi xem lúa chín." Những lời ấy, dù giản đơn, lại chứa đựng tình yêu thương sâu sắc của một người con dành cho cha.
Việt, ở Sài Gòn, nhận được cuộc gọi từ anh trai, lập tức đặt vé máy bay về ngay trong đêm. Anh bỏ lại cuộc họp quan trọng, bỏ lại những lo toan về công ty đang trên bờ vực khó khăn. Khi bước vào phòng bệnh, nhìn thấy bố nằm đó, Việt không kìm được cảm xúc. Anh ôm anh chị, giọng nghẹn ngào: "Em về rồi. Chúng ta sẽ cùng vượt qua, đúng không?" Hùng gật đầu, vỗ vai em trai, còn Mai ôm Việt, nước mắt lăn dài. Trong khoảnh khắc ấy, những khoảng cách địa lý, những khó khăn riêng lẻ dường như tan biến, chỉ còn lại tình thân gắn kết.
Bé Minh và bé Hoa, dù còn nhỏ, cũng cảm nhận được không khí nặng nề. Bé Minh, thường ngày nghịch ngợm, nay lặng lẽ ngồi bên ông nội, nắm tay ông, thì thầm: "Ông ơi, ông mau khỏe để kể chuyện cho con nghe." Bé Hoa thì nép vào lòng mẹ, đôi mắt tròn xoe ngấn nước: "Ông nội sẽ khỏe lại, phải không mẹ?" Lan ôm con, cố nở nụ cười: "Ừ, ông sẽ khỏe thôi, vì ông thương các con lắm."
Những ngày ở bệnh viện là một thử thách lớn. Chi phí phẫu thuật cao, khiến cả gia đình phải xoay sở. Hùng quyết định bán đi một mảnh đất mà anh định để dành cho tương lai con cái. Mai chạy vạy vay mượn bạn bè, dù chị biết đó không phải điều dễ dàng. Việt dùng hết số tiền tiết kiệm, dù biết rằng điều đó có thể khiến công ty anh sụp đổ. Nhưng không ai trong gia đình than vãn. Họ cùng nhau vượt qua, như cách họ từng vượt qua những ngày lũ lụt, những tháng năm đói nghèo.
Những khoảnh khắc bên giường bệnh cũng trở thành những kỷ niệm quý giá. Bà Lan kể lại những câu chuyện xưa, về lần ông Minh lặn xuống sông bắt cá để có tiền mua sách cho con. Hùng và Việt thay phiên massage chân cho bố, trò chuyện về những kỷ niệm tuổi thơ. Mai hát những bài dân ca quen thuộc, giọng chị run run nhưng đầy yêu thương. Lan, dù mệt mỏi, vẫn nấu những món ăn bổ dưỡng, mang vào bệnh viện với hy vọng bố chồng sẽ sớm khỏe lại. Những hành động ấy, dù nhỏ bé, lại như những giọt nước mát lành, tưới tắm cho tình cảm gia đình ngày càng bền chặt.
Dưới cơn mưa dai dẳng ngoài kia, gia đình ông bà Minh đứng bên nhau, như những cây lúa trên đồng, dù gió bão có mạnh đến đâu, vẫn đan rễ vào nhau để không bị quật ngã. Cơn bão cuộc đời đang thử thách họ, nhưng cũng chính trong giông tố, họ nhận ra rằng, tình thân là sức mạnh lớn nhất, đủ để vượt qua mọi khó khăn.