những vết nứt không thể vá

Chương 1: Ngày cưới và lời hứa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Hà Nội như được khoác lên một tấm áo mới – bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi qua hàng cây ven hồ. Tiếng còi xe vẫn ồn ào, nhưng với An, tất cả như bị nén lại phía sau, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc đang trào dâng trong ngực. Hôm nay là ngày cưới của cô.

An đứng trước gương trong phòng trang điểm của khách sạn, tay khẽ vuốt chiếc váy trắng bồng bềnh. Lớp voan mỏng phủ nhẹ lên vai, tạo cảm giác vừa e ấp vừa thanh khiết. Khuôn mặt được chuyên viên make-up tô điểm tinh tế, nhưng ánh sáng thật sự tỏa ra là từ đôi mắt cô – đôi mắt đang ánh lên niềm hy vọng và mơ ước về một tương lai trọn vẹn.

Cánh cửa bật mở, Minh bước vào. Anh mặc vest xanh đậm, cà vạt cùng tông, dáng cao và vững chãi như một bức tượng điêu khắc. Anh nhìn An, khóe môi cong lên, rồi khẽ nói:
– Em đẹp lắm.

Câu nói ngắn ngủi, nhưng đủ để trái tim An đập nhanh hơn. Cô khẽ cười, đáp lại bằng ánh mắt chứa chan tình cảm. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác mọi khó khăn của đời sống đều ở ngoài kia, còn ở đây, chỉ có họ và một lời hứa về hạnh phúc dài lâu.

Buổi lễ diễn ra tại một hội trường sang trọng, ánh đèn vàng ấm áp trải dài khắp các dãy bàn. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên khi An bước cùng cha mình trên tấm thảm đỏ. Minh đứng ở cuối lối đi, ánh mắt anh dõi theo cô, như một sợi dây vô hình kéo hai người lại gần hơn.

Khi cha An đặt bàn tay con gái vào tay Minh, cô cảm nhận được sự ấm áp lan truyền từ lòng bàn tay anh. Cha cô nói nhỏ:
– Chăm sóc con bé cho thật tốt.

Minh gật đầu, siết nhẹ tay cô như một lời hứa không cần thốt ra.

Lời tuyên thệ vang lên, trang trọng và thiêng liêng:
– Anh có hứa sẽ yêu thương, trân trọng và chăm sóc cô ấy, dù là khi vui vẻ hay khổ đau, khi giàu sang hay nghèo khó, cho đến hết cuộc đời không?
– Anh hứa.

An nghe câu trả lời, trái tim như tan chảy. Cô cũng đáp lại:
– Em hứa.

Những tràng pháo tay vang lên khi họ trao nhau nụ hôn. Bạn bè, gia đình, đồng nghiệp đều mỉm cười chúc phúc. An nhìn thấy trong mắt mọi người là niềm tin vào một khởi đầu tốt đẹp.

Buổi tiệc diễn ra rộn ràng. Minh bận rộn chào khách, nâng ly, và thi thoảng quay sang cười với An. Cô ngồi bên bàn, nhận ra bản thân đang mệt nhưng lòng lại nhẹ tênh. “Mình sẽ hạnh phúc, chắc chắn là thế”, cô nghĩ.

Đêm tân hôn, trong căn phòng khách sạn cao cấp, An nằm gọn trong vòng tay Minh. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ hắt lên gương mặt anh, khiến đường nét trở nên mềm mại hơn. Minh khẽ hôn lên trán cô, thì thầm:
– Dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ luôn ở bên em.

An tin vào lời ấy, tin đến mức không bao giờ nghĩ rằng một ngày, chính câu nói này sẽ trở thành vết cứa sâu nhất trong tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.