những vết nứt không thể vá

Chương 2: Những khoảng cách vô hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đám cưới, An và Minh chuyển về sống trong một căn hộ cao tầng ở quận trung tâm. Căn nhà được thiết kế sang trọng với tông màu trắng – xám, cửa kính lớn nhìn ra thành phố. Mỗi sáng, ánh nắng sẽ tràn ngập phòng khách, và mỗi tối, đèn đường dưới phố như những vì sao nhỏ lấp lánh. An từng nghĩ, chỉ cần như vậy thôi là đủ cho một đời.

Những ngày đầu, họ vẫn quấn quýt như thuở yêu nhau. Minh thường về sớm, cùng cô nấu ăn, đôi khi bật nhạc và cùng nhau nhảy vài điệu vụng về ngay trong bếp. Tiếng cười vang khắp căn nhà, như xua tan mọi mệt mỏi của một ngày dài.

Nhưng rồi, công việc bắt đầu chen vào. Minh nhận thêm nhiều dự án, thường xuyên phải gặp gỡ khách hàng, đi công tác. Những bữa tối bên nhau thưa dần. Thay vào đó, An thường ngồi một mình bên bàn ăn, nhìn đồng hồ rồi lại cắm cúi ăn cho xong.

Có những hôm Minh về rất muộn, bước vào nhà với mùi rượu phảng phất. Anh nói vài câu qua loa về công việc, rồi tắm rửa và ngủ ngay. An muốn hỏi, muốn chia sẻ, nhưng lời ra đến môi lại nuốt vào, sợ trở thành người vợ phiền phức.

Một tối thứ Bảy, An chuẩn bị một bữa ăn cầu kỳ – món bò sốt vang mà Minh thích nhất, cùng rượu vang đỏ và ánh nến lung linh. Cô đã tưởng tượng cảnh anh mở cửa, ngạc nhiên rồi ôm lấy cô. Nhưng điện thoại đổ chuông, màn hình hiện tên Minh.
– Anh xin lỗi, khách hàng mời ăn tối, chắc về muộn. Em đừng chờ.

An im lặng vài giây rồi nói:
– Vâng, anh cứ làm việc.

Cô tắt máy, ngồi xuống nhìn bàn ăn đầy đủ mà không buồn gắp một miếng. Ánh nến lung linh trên ly rượu giờ chỉ khiến cô thấy trống rỗng.

Những khoảng lặng giữa họ ngày càng nhiều. Trong căn hộ rộng rãi, An bắt đầu cảm thấy lạnh. Cô tự hỏi, phải chăng đây là điều mà ai cũng phải trải qua trong hôn nhân – tình yêu dần nhường chỗ cho thói quen, và thói quen đôi khi trở nên vô hình đến mức không ai để ý nó đang phai nhạt.

Đêm đó, khi Minh về, An đã ngủ. Hoặc ít nhất là giả vờ ngủ. Cô nghe tiếng anh bước vào phòng, đặt túi xuống, rồi lặng lẽ nằm xuống bên cạnh. Khoảng cách giữa hai cơ thể chỉ vài gang tay, nhưng An thấy như cách nhau cả một thế giới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.