Sáng hôm sau, An thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô không ngủ được cả đêm, đầu óc cứ quay cuồng với những dòng tin nhắn kia. Minh vẫn còn ngủ, hơi thở đều đặn như không hề có gì xảy ra.
An lặng lẽ xuống bếp, pha một tách cà phê đen. Tay cô run nhẹ khi nhớ lại câu “Mai gặp nhé, em nhớ anh”. Cô không phải người nóng nảy, nhưng sự im lặng của Minh khiến cô thấy bị xem thường.
Khi Minh bước vào phòng bếp, An đặt tách cà phê xuống bàn, hỏi thẳng:
– Tin nhắn tối qua là sao?
Anh hơi khựng lại, ánh mắt lướt qua cô chỉ trong tích tắc. Rồi anh kéo ghế ngồi xuống, thở ra một hơi:
– Chỉ là đồng nghiệp nhắn thôi. Cô ấy… hơi thân với anh trong công việc. Em nghĩ linh tinh rồi.
– Đồng nghiệp? – An nhìn thẳng vào mắt anh. – Đồng nghiệp mà gọi “em nhớ anh”?
Minh mím môi, không trả lời ngay. Anh cầm tách cà phê, uống một ngụm, như muốn câu thêm thời gian.
– Em biết tính anh rồi, anh hay trêu đùa mọi người. Có thể cô ấy cũng chỉ nói thế cho vui.
An cảm thấy câu trả lời này còn tệ hơn im lặng. Cô chống tay lên bàn, giọng nghẹn lại:
– Cho vui? Vui kiểu này là vui của ai?
Không khí căng như dây đàn. Minh đặt mạnh tách cà phê xuống, tiếng va chạm vang lên khô khốc.
– Em thôi được không? Anh đã nói là không có gì cả. Em muốn biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn à?
An cười nhạt, một nụ cười mà chính cô cũng thấy lạ lẫm trên gương mặt mình.
– Chuyện nhỏ… Ừ, có lẽ chỉ nhỏ với anh.
Cô đứng dậy, rửa tay dưới vòi nước để che giấu đôi mắt đỏ hoe. Minh ngồi im, không tiến lại gần. Trong khoảnh khắc ấy, An nhận ra giữa họ đã xuất hiện một khoảng cách vô hình – không phải do công việc hay thời gian, mà là do sự thật đang bị giấu nhẹm dưới những lời giải thích hờ hững.
Bữa sáng hôm đó không ai nói thêm câu nào. Khi Minh rời nhà, anh chỉ nói:
– Tối nay anh bận, đừng chờ cơm.
Cánh cửa khép lại, An đứng nhìn bóng anh khuất dần qua khung cửa kính. Trong lòng cô, một câu hỏi vang lên rõ rệt: Nếu mọi thứ thực sự không có gì, sao anh lại cần rời xa mình đến thế?