Lan mở mắt ra trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng buổi sáng len qua rèm cửa, hắt lên gương mặt cô những vệt sáng mờ nhạt. Căn phòng nhỏ vẫn vậy, đồ đạc bày biện gọn gàng nhưng thiếu đi sự sống. Một phần trong cô cảm thấy an toàn khi mọi thứ yên tĩnh, nhưng phần khác lại trống trải đến tê tái.
Cô ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố đã thức giấc, nhưng với Lan, mọi thứ vẫn như một bức màn mờ. Cô thở dài, tay vuốt nhẹ lên vùng tim trái – nơi cũ kỹ vẫn còn một vết thương chưa lành. Nỗi đau từ mối tình cũ – mối tình sâu đậm nhất, nhưng cũng là mối tình khiến cô mất niềm tin vào tình yêu – vẫn tồn tại, âm ỉ, nhắc nhở cô rằng trái tim không phải lúc nào cũng có thể mở ra dễ dàng.
Những ngày đầu sau khi chia tay, Lan không thể nào ngủ yên. Cô thường thức trắng, nhìn những bức ảnh cũ, những kỷ niệm tưởng như ngọt ngào giờ trở nên chua xót. Người yêu cũ, người mà cô từng tin tưởng tuyệt đối, đã phản bội cô theo cách mà Lan không bao giờ có thể hiểu nổi. Sự phản bội ấy không chỉ lấy đi tình yêu, mà còn lấy đi niềm tin, để lại một khoảng trống lớn trong trái tim cô.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, và Lan học cách khép trái tim lại. Cô bận rộn với công việc, những mối quan hệ xã giao chỉ ở mức vừa phải, không quá thân thiết. Cô tự nhủ mình không cần tình yêu nữa, ít nhất là không cần mở lòng trước khi chữa lành vết thương.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Lan bước ra khỏi căn hộ, mặc một chiếc áo khoác nhẹ, đi dọc con phố quen thuộc. Mưa đã tạnh từ đêm qua, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt, mùi đất ướt và cỏ dại khiến cô thấy dễ chịu đến lạ thường. Thành phố buổi sáng nhộn nhịp, nhưng với Lan, nó như thể một thế giới xa lạ – cô đứng giữa dòng người mà không thật sự hòa nhập.
Bước chân Lan dừng lại trước một quán cà phê nhỏ. Cô ghé vào, gọi một tách cà phê sữa, ngồi bên cửa sổ, nhìn người qua lại. Đôi mắt cô thoáng buồn, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó mà chính cô cũng chưa rõ. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức cũ trỗi dậy.
Cô nhớ những buổi chiều mưa cùng người yêu cũ, những lời hứa hẹn tưởng chừng vĩnh cửu, những ánh mắt trìu mến… và cả giây phút cuối cùng, khi tất cả sụp đổ. Tim Lan thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp. Cô nhắm mắt, tự nhủ: “Đừng nghĩ về anh ấy… đừng để trái tim bị tổn thương thêm lần nữa.”
Nhưng ký ức không dễ dàng buông bỏ. Nó len lỏi qua từng chi tiết nhỏ – cách anh ấy cười, cách nắm tay cô, cách mà ánh mắt anh ấy từng khiến cô cảm thấy an toàn. Lan cảm nhận rõ ràng sự mất mát, nhưng cũng nhận ra rằng nỗi đau đã tạo nên cô hôm nay: mạnh mẽ hơn, cảnh giác hơn, nhưng cũng cô đơn hơn.
Giữa lúc Lan đang đắm chìm trong suy nghĩ, cánh cửa quán mở ra. Một người bước vào, đội mưa còn sót lại trên vai áo. Anh nhìn quanh và ánh mắt dừng lại nơi Lan. Không phải ánh mắt ngạc nhiên hay tò mò – mà là ánh mắt dịu dàng, tràn đầy sự quan tâm, nhưng không xâm phạm.
Lan hơi giật mình, rồi nhanh chóng quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng cô nhận ra rằng tim mình, lâu lắm rồi, mới có cảm giác rung động nhẹ. Một điều gì đó vừa khẽ len lỏi vào – không phải là niềm tin ngay lập tức, nhưng là một cảm giác an toàn khác lạ.
Người lạ ngồi xuống bàn đối diện, mỉm cười:
– “Xin lỗi… nếu làm phiền. Tôi thấy cô một mình và nghĩ rằng một tách cà phê cùng chia sẻ vài câu chuyện sẽ không tệ.”
Lan cười khẽ, giọng vẫn hơi run:
– “Không… không phiền đâu. Tôi… tôi chỉ đang uống cà phê thôi.”
Cuộc trò chuyện bắt đầu từ những điều đơn giản – thời tiết, quán cà phê, những ngày mưa vừa qua. Nhưng Lan cảm nhận được sự khác biệt trong ánh mắt anh: không tò mò, không phán xét, chỉ là sự quan tâm chân thành. Điều đó khiến cô thấy tim mình ấm hơn, dù vẫn còn sợ hãi.
Khi ra về, Lan nhận ra rằng một điều gì đó đã thay đổi trong cô. Không phải ngay lập tức mở lòng, mà là cảm giác lần đầu tiên sau nhiều năm, cô không còn muốn chạy trốn cảm xúc. Một vết sẹo cũ vẫn còn đó, nhưng có lẽ, lần này, sẽ có cơ hội chữa lành.
Lan bước ra ngoài, nhìn dòng người qua lại. Thành phố vẫn đông đúc, nhưng cô cảm thấy bình yên lạ thường. Bước chân cô nhẹ nhàng hơn, hơi thở đều đặn hơn, và trong lòng, một tia hy vọng nhỏ nhoi vừa lóe lên: “Có lẽ… mình vẫn có thể yêu lại. Chỉ là… từ từ, từng bước một.”