những vết thương cũ

Chương 2: Cuộc gặp định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, thành phố vẫn chìm trong nhịp sống tất bật thường nhật. Lan bước ra khỏi căn hộ, tay cầm chiếc túi nhỏ, cảm giác trong lòng vừa bình yên vừa bâng khuâng. Buổi sáng dường như sáng hơn thường ngày, nhưng tâm trạng cô vẫn chưa hoàn toàn yên ổn.

Cô quyết định đi dạo quanh công viên gần nhà – nơi cô từng thích ghé qua khi muốn yên tĩnh, nơi mà những suy nghĩ rối ren về quá khứ và hiện tại có thể được sắp xếp lại. Khi bước qua những con đường rợp bóng cây, tiếng chim hót và hương hoa cỏ khiến lòng Lan dịu lại. Nhưng bất giác, ký ức cũ lại trỗi dậy – hình ảnh người cũ, những lời hứa hẹn tan vỡ, những đêm cô khóc một mình.

Lan tự nhủ: “Không được nghĩ về anh ấy nữa. Quá khứ là quá khứ, mình phải bước tiếp.”

Trong lúc cô đang dõi mắt nhìn lá rơi, một người va nhẹ vào vai cô khiến Lan giật mình. Cô quay lại và thấy một chàng trai đứng trước mặt, vẻ ngoài bình dị, ánh mắt dịu dàng và nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa chân thành.

– “Xin lỗi, tôi không cố ý va vào cô đâu,” anh nói, giọng ấm áp.

Lan mỉm cười, gật đầu:

– “Không sao. Tôi cũng đang mải nghĩ.”

Anh gật đầu theo kiểu thông cảm, rồi nhẹ nhàng nói:

– “Tôi là Minh. Có vẻ như hôm nay chúng ta gặp nhau một cách tình cờ.”

Lan cảm thấy một cảm giác lạ len lỏi trong tim – một sự yên tâm mà cô lâu lắm chưa từng cảm nhận. Cô hơi do dự, nhưng vẫn trả lời:

– “Tôi là Lan… À, cũng là tình cờ thôi.”

Minh cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô đầy tò mò nhưng không xâm phạm. Anh không hỏi về quá khứ hay về chuyện gì làm cô buồn – chỉ là sự hiện diện dịu dàng khiến Lan thấy thoải mái.

Họ cùng đi dạo quanh con đường lát gạch đỏ trong công viên. Gió nhẹ thổi, lá vàng rơi, và những âm thanh bình yên của buổi sáng khiến Lan cảm thấy như thể mọi thứ đang chậm lại. Minh nói về những điều nhỏ nhặt: sở thích đọc sách, quán cà phê ưa thích, những chuyến đi gần đây… Không có sự vội vàng, không có áp lực, chỉ là sự hiện diện tinh tế.

Lan dần mở lòng hơn, kể cho Minh nghe về những điều giản dị trong cuộc sống hiện tại: công việc, những thói quen nhỏ, những ngày cảm thấy cô đơn nhưng vẫn ổn. Cô không kể về vết thương cũ, nhưng ánh mắt và nụ cười dịu dàng của Minh khiến cô cảm thấy như mình có thể tin anh một cách tự nhiên.

Họ dừng chân bên hồ nhỏ, ánh sáng mặt trời phản chiếu lên mặt nước lấp lánh. Minh nhìn Lan, giọng nhẹ nhàng:

– “Lan… nếu cô từng trải qua tổn thương, tôi không muốn thúc ép gì cả. Chỉ mong cô biết rằng, nếu cô muốn, tôi sẽ ở đây, lắng nghe và đồng hành cùng cô.”

Lan bất ngờ trước lời nói chân thành ấy. Trái tim cô khẽ rung lên, một cảm giác vừa lạ vừa ấm áp. Cô nhận ra rằng đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, có một người không hỏi về quá khứ đau thương, không phán xét, mà chỉ quan tâm đến cô hiện tại.

– “Cảm ơn anh… Tôi… tôi cũng không biết phải nói gì,” Lan thốt lên, giọng nhẹ nhưng chân thành.

Minh mỉm cười, không ép buộc, chỉ nhẹ nhàng nói:

– “Không cần nói gì cả. Chỉ cần cô biết rằng, cô không phải đi một mình.”

Khoảnh khắc ấy, Lan cảm thấy tim mình mềm đi. Những nỗi đau cũ vẫn còn, nhưng có lẽ lần này, cô có thể bước chậm lại, tin tưởng lần nữa, và tìm thấy niềm an ủi trong sự hiện diện dịu dàng của Minh.

Họ tiếp tục đi dạo, nói chuyện về những điều đời thường, cười đùa nhẹ nhàng. Lan nhận ra rằng tình cảm không cần phải vội vàng, chỉ cần sự đồng hành, sự kiên nhẫn, và những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng ấm áp, đủ để chữa lành vết thương trong lòng.

Trước khi chia tay, Minh đề nghị:

– “Lan… nếu cô muốn, có thể cùng tôi ghé quán cà phê này vào một ngày khác. Không gì cả, chỉ là… một tách cà phê, một cuộc trò chuyện.”

Lan mỉm cười, mắt lấp lánh:

– “Vậy… tôi sẽ đến.”

Họ rời công viên, bước chân nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Lan lại đầy hy vọng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm nhận được một tia sáng dịu dàng len vào trái tim mình, như báo hiệu một hành trình mới – một hành trình chữa lành các vết thương cũ, học cách tin tưởng và mở lòng để yêu lần nữa.

Buổi chiều hôm đó, Lan về nhà, mở cửa sổ, nhìn dòng người qua lại ngoài phố. Cô viết vài dòng trong nhật ký:

“Hôm nay… là một ngày bình thường nhưng đặc biệt. Một cuộc gặp tình cờ, một người xuất hiện, và một cảm giác yên bình mà mình lâu lắm chưa từng thấy. Có lẽ… mình có thể học cách yêu lại. Chậm rãi, từng bước một, nhưng chắc chắn.”

Lan đặt bút xuống, nhắm mắt, cảm nhận sự dịu dàng lan tỏa trong lòng. Quá khứ vẫn còn đó, nhưng bây giờ, không còn nỗi sợ hãi cũ chi phối nữa. Một hành trình mới bắt đầu, và cô biết rằng Minh sẽ là người đồng hành, không ồn ào, nhưng bền vững, như ánh sáng dẫn lối trái tim cô trở về với yêu thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×