những vết thương cũ

Chương 4: Khoảnh khắc rung động đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, Lan tỉnh dậy với một cảm giác lạ lùng: tim cô vừa hồi hộp vừa bình yên. Minh – người mà cô gặp cách đây vài ngày – vẫn hiện diện trong tâm trí cô, như một ánh sáng dịu dàng len lỏi giữa những ký ức tối tăm của quá khứ. Cô tự nhủ rằng hôm nay sẽ là một ngày bình thường, nhưng sâu bên trong, cô biết rằng trái tim mình đang thay đổi.

Lan chuẩn bị quần áo, chọn một chiếc váy nhẹ nhàng, màu pastel, vừa đủ để cảm thấy thoải mái mà không quá nổi bật. Cô cảm thấy bản thân muốn trông gọn gàng, nhưng cũng muốn trái tim mình sẵn sàng đón nhận những cảm xúc mới. Khi ra khỏi căn hộ, nắng buổi sáng chiếu lên đường phố, làm mọi thứ trở nên sáng và nhẹ nhàng hơn thường ngày.

Minh đang đợi cô ở cổng công viên, tay cầm một chiếc túi nhỏ, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt. Nhìn thấy cô, anh giơ tay chào, và Lan bỗng cảm thấy tim mình khẽ rung. Không phải là sự háo hức vội vã, mà là một cảm giác vừa quen vừa mới lạ, như thể cô vừa nhận ra có một điều gì đó đang thay đổi trong lòng.

– “Chào Lan, hôm nay em thấy thế nào?” Minh hỏi, giọng nhẹ nhàng, ấm áp.

Lan mỉm cười, cố gắng giữ bình tĩnh:

– “Tôi… ổn. Một buổi sáng đẹp trời.”

Họ bắt đầu đi dạo, bước chân chậm rãi trên con đường lát đá, hai bên là những tán cây rợp bóng, lá vàng rơi khẽ theo gió. Minh kể về một cuốn sách anh đang đọc, về những trích đoạn mà anh thấy thú vị. Lan lắng nghe, nhưng không chỉ vì tò mò về nội dung, mà vì cảm giác bình yên anh mang lại.

Trong lúc đi, Minh nhặt một chiếc lá vàng rơi, đưa cho Lan và cười:

– “Cho em. Một chút màu sắc của mùa thu, hy vọng sẽ làm ngày hôm nay thêm vui.”

Lan nhìn chiếc lá trong tay, cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô bỗng nhận ra rằng đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm nhận được rung động trong tim, nhưng không phải là nỗi sợ hay nỗi đau, mà là một niềm vui dịu dàng. Cô khẽ cười, mắt ánh lên một tia lấp lánh mà chính cô cũng chưa từng nhận ra trước đây.

– “Cảm ơn anh, Minh… thật đẹp.” Lan nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng ngập tràn cảm xúc.

Họ tiếp tục đi dọc theo hồ, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt nước lấp lánh. Lan bỗng nhớ lại những kỷ niệm đau buồn với người cũ, nhưng lần này, nỗi đau không còn chi phối cô. Thay vào đó là cảm giác an toàn và tin tưởng. Cô nhận ra rằng tình cảm mới có thể khác quá khứ, dịu dàng, bền vững, và không hề vội vàng.

Một khoảnh khắc im lặng giữa họ, Minh nhìn Lan, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:

– “Lan… em có biết không? Đôi khi chúng ta không cần phải vội vàng để yêu. Chỉ cần từng bước, từng bước một, trái tim sẽ tự mở ra.”

Lan nhắm mắt, cảm nhận giây phút ấy. Cô thấy trái tim mình rung động – không phải là sự hồi hộp sợ hãi, mà là một cảm giác bình yên, ấm áp, như thể cô vừa nhận ra rằng có thể yêu lại mà không sợ hãi quá khứ.

Họ ngồi trên một băng ghế, nhìn mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng. Lan kể cho Minh nghe về những ngày cô sống khép kín, về những vết thương cũ vẫn còn âm ỉ trong tim. Minh không ngắt lời, chỉ nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng:

– “Lan, không ai có thể xóa đi quá khứ, nhưng anh sẽ ở đây cùng em, để mọi vết thương không còn nặng nề.”

Lan cảm thấy mắt mình nhòe đi, nhưng lần này là những giọt nước mắt an ủi, không phải đau đớn. Cô tự nhủ: “Có lẽ lần này, mình sẽ học cách mở lòng… từng chút một.”

Buổi chiều dần tắt nắng, Minh đưa Lan về nhà. Trước cửa, anh nhìn cô, giọng ấm áp:

– “Hôm nay em đã rất dũng cảm. Hãy để trái tim mình tự cảm nhận, từng khoảnh khắc, từng bước.”

Lan mỉm cười, ánh mắt đầy niềm tin:

– “Cảm ơn anh… Minh. Tôi sẽ thử.”

Khi cánh cửa đóng lại, Lan đứng trong căn phòng yên tĩnh, trái tim vẫn còn nhịp rung. Cô mở nhật ký và viết:

“Hôm nay… mình nhận ra một điều lạ lùng. Trái tim mình rung động, nhưng không phải nỗi đau hay sợ hãi. Là một cảm giác dịu dàng, ấm áp và bình yên. Có lẽ, mình đang học cách yêu lại. Từng bước, từng bước một.”

Lan đặt bút xuống, nhắm mắt và mỉm cười. Khoảnh khắc rung động đầu tiên này nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng chắc chắn – đánh dấu bước đầu tiên trong hành trình chữa lành các vết thương cũ và đón nhận tình yêu mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×