Sáng hôm sau, Lan thức dậy với một cảm giác lạ thường. Trái tim cô vẫn còn rung động nhẹ sau khoảnh khắc ngày hôm qua với Minh. Không phải là sự bồn chồn lo lắng, mà là một cảm giác ấm áp, một niềm hy vọng nhỏ nhoi len lỏi trong lòng. Cô tự nhủ: “Có lẽ mình đang bước những bước đầu tiên để tin tưởng lại.”
Lan mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans, đơn giản nhưng gọn gàng, như thể hôm nay cô muốn bản thân trông tự tin, nhưng cũng sẵn sàng đón nhận điều gì đó mới mẻ. Khi ra khỏi căn hộ, nắng sớm chiếu vào những tán lá, làm không khí trở nên trong trẻo.
Minh đã đợi cô ở cổng công viên, tay cầm một cốc cà phê, ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp. Nhìn thấy anh, Lan cảm thấy tim mình nhói nhẹ, nhưng lần này, không còn nỗi sợ hãi. Cô bước nhanh tới, nở nụ cười:
– “Chào Minh, hôm nay em tới sớm đấy.”
– “Chào Lan. Anh nghĩ đi bộ một chút trước khi uống cà phê sẽ tốt cho tinh thần. Em thấy sao?” Minh đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Họ bắt đầu đi dạo, bước chậm rãi trên con đường lát đá quen thuộc, hai bên là những tán cây rợp bóng. Minh kể về một chuyến đi gần đây của anh, về những điều anh thấy thú vị, nhưng vẫn luôn để không gian cho Lan chia sẻ.
Lan ngồi xuống một băng ghế, nhìn hồ phẳng lặng, nước phản chiếu ánh nắng rực rỡ. Cô bắt đầu kể với Minh nhiều hơn về bản thân, về những ngày tháng sống khép kín, về công việc, về những thói quen nhỏ bé mà cô từng nghĩ không ai hiểu. Minh không ngắt lời, chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng nhấn nhá bằng những câu hỏi dịu dàng, khơi gợi cô mở lòng hơn.
– “Lan, em biết không, không phải ai cũng có thể chia sẻ như vậy ngay lần đầu. Anh rất trân trọng điều này.” Minh nói, ánh mắt dịu dàng nhưng chân thành.
Lan cảm thấy lòng mình ấm áp, như thể có một lớp màng bảo vệ dần được tháo ra. Lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được sự an toàn khi chia sẻ với một người khác. Cô bắt đầu kể về nỗi đau quá khứ – không phải chi tiết tệ hại, mà là những cảm giác cô đơn, sợ hãi, và tổn thương đã từng khiến cô đóng kín trái tim.
Minh lắng nghe, ánh mắt đầy thấu hiểu:
– “Lan… quá khứ không thể thay đổi, nhưng em đang rất dũng cảm khi chia sẻ. Anh ở đây, không để em phải chịu đựng một mình.”
Câu nói ấy khiến Lan khóe mắt ươn ướt. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy không còn cô đơn. Cô nhận ra rằng Minh không chỉ là người dịu dàng mà còn là người kiên nhẫn, người cho cô cơ hội để từng bước tin tưởng lại.
Họ tiếp tục đi dọc hồ, những cử chỉ đơn giản – Minh nhặt một chiếc lá rơi, trao cho Lan, hay đỡ cô khi chân cô trượt nhẹ – đều khiến Lan cảm thấy trái tim mình mềm mại hơn. Cô dần nhận ra rằng tình yêu không cần gấp gáp hay ồn ào, mà đôi khi chỉ là những hành động nhỏ, âm thầm, nhưng đủ để chữa lành các vết thương cũ.
Khi buổi chiều xuống, Minh đưa Lan về nhà. Trước cửa, anh nhìn cô, ánh mắt chân thành:
– “Lan, hôm nay em đã rất dũng cảm. Anh biết việc mở lòng chưa bao giờ dễ dàng, nhưng từng bước một, em sẽ học cách tin tưởng. Anh sẽ luôn ở đây, đồng hành cùng em.”
Lan mỉm cười, cảm giác tim mình nhói lên nhưng dịu dàng:
– “Cảm ơn anh… Minh. Em sẽ cố gắng.”
Cánh cửa đóng lại, Lan đứng trong căn phòng yên tĩnh, cảm giác ấm áp vẫn lan tỏa trong lòng. Cô mở nhật ký và viết:
“Hôm nay, mình đã chia sẻ nhiều hơn với Minh. Lần đầu tiên sau nhiều năm, mình cảm nhận được sự an toàn khi mở lòng. Quá khứ vẫn tồn tại, nhưng bây giờ mình biết rằng có thể tin tưởng lại… từng bước, từng bước một.”
Lan đặt bút xuống, nhắm mắt, cảm nhận ánh sáng dịu dàng len lỏi trong tim. Cô nhận ra rằng hành trình chữa lành không phải là một bước nhảy vội vàng, mà là từng khoảnh khắc nhỏ bé, những bước chân chậm rãi, và những trái tim sẵn sàng mở ra.