Buổi chiều hôm đó, Lan quyết định đi dạo quanh con phố gần nhà. Không gian quen thuộc khiến cô cảm thấy yên tâm, nhưng trong lòng, vẫn có một cảm giác hồi hộp mơ hồ – như thể một phần ký ức cũ đang chực chờ xuất hiện.
Cô vừa đi vừa nhẩm lại những ngày gần đây: những buổi dạo với Minh, những khoảnh khắc chia sẻ và cảm giác được thấu hiểu. Trái tim cô đã mở ra một chút, nhưng vẫn còn e dè. Cô biết rằng để thực sự bước tiếp, cô cần đối diện quá khứ – dù điều đó đồng nghĩa với việc có thể đau thêm một lần nữa.
Khi bước qua một quán cà phê nhỏ, Lan bất ngờ thấy người yêu cũ – người đã từng khiến cô mất niềm tin vào tình yêu. Anh đang ngồi trong quán, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Lan cảm thấy tim mình nhói lên, nỗi sợ hãi và ký ức cũ ùa về như một con sóng dữ dội.
Cô đứng lặng một chút, cố gắng kiểm soát cảm xúc. Mọi thứ như quay trở lại: những lời hứa tan vỡ, những đêm khóc một mình, cảm giác bị phản bội và tổn thương sâu sắc. Lan muốn quay đi, tránh xa, nhưng một phần trong cô lại muốn đối diện – để thấy rằng mình đã mạnh mẽ hơn, không còn dễ bị tổn thương như trước.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh xuất hiện bên cạnh cô. Anh nhìn Lan, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:
– “Lan… em ổn chứ?”
Lan gật đầu, cố mỉm cười:
– “Tôi… tôi ổn. Chỉ là… bất ngờ thôi.”
Minh nắm nhẹ tay cô, truyền cho cô sự an toàn. Anh không hỏi về người cũ, không thúc giục, chỉ hiện diện. Lan cảm thấy nhịp tim mình dịu lại, những cơn sóng cảm xúc dần ổn định.
Người yêu cũ nhận ra cô và tiến lại gần. Anh ta nói vài câu xã giao, cố tạo không khí thân mật, nhưng Lan chỉ mỉm cười nhẹ, giữ khoảng cách. Cô nhận ra rằng mình không còn cần lời giải thích hay sự xin lỗi. Cô đã trưởng thành, đã học cách giữ vững lòng tin vào bản thân và những người xứng đáng.
Minh nhìn cô, giọng nhẹ:
– “Lan… quá khứ không thể thay đổi, nhưng em có thể chọn cách đối diện. Anh sẽ ở đây, để em không một mình.”
Lan cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô đứng trước người yêu cũ mà không còn sợ hãi, không còn đau đớn tột cùng. Cô nhận ra rằng Minh không chỉ là người đồng hành, mà còn là điểm tựa để cô giữ vững lòng tin và học cách mở lòng.
Cuộc gặp gỡ kết thúc khi Lan và Minh rời quán cà phê, bước đi trên con phố ngập nắng chiều. Lan cảm thấy tim mình nhẹ nhõm, những vết thương cũ vẫn còn, nhưng không còn nặng nề. Cô biết rằng hành trình học cách yêu lại không dễ dàng, nhưng có Minh bên cạnh, cô sẵn sàng đối diện mọi ký ức, mở lòng và cảm nhận tình yêu mới.
Khi về đến nhà, Lan ngồi xuống bàn, mở nhật ký và viết:
“Hôm nay… tôi đã gặp lại quá khứ. Nhưng lần này, tôi không còn sợ hãi. Có Minh bên cạnh, tôi cảm nhận được sự bình yên và an toàn. Tôi biết rằng tình yêu không phải lúc nào cũng ồn ào, mà đôi khi là những bước chân chậm rãi, những khoảnh khắc nhỏ, và sự kiên nhẫn. Tôi sẽ học cách mở lòng, từng bước một.”
Lan đặt bút xuống, nhắm mắt và mỉm cười. Cô biết rằng mình đang trên con đường chữa lành các vết thương cũ, và lần này, trái tim cô có thể đón nhận tình yêu một cách an toàn và trọn vẹn.