những vết thương cũ

Chương 8: Những rung cảm khó nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lan thức dậy với một cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa bâng khuâng. Trái tim cô, sau nhiều ngày gặp gỡ và chia sẻ với Minh, bắt đầu rung lên những nhịp điệu lạ lùng mà cô chưa từng cảm nhận. Không còn là nỗi sợ hãi hay ám ảnh quá khứ, mà là những rung cảm dịu dàng, tinh tế và khó gọi tên.

Lan chuẩn bị cho mình một buổi sáng bình thường. Cô chọn một chiếc váy màu xanh nhạt, đơn giản nhưng gọn gàng, như thể muốn bản thân vừa thoải mái vừa sẵn sàng đối diện những cảm xúc chưa rõ ràng. Khi ra khỏi căn hộ, nắng sớm chiếu vào những tán cây, ánh sáng len lỏi qua từng kẽ lá, làm mọi thứ trở nên trong trẻo và yên bình.

Minh đã đợi cô ở cổng công viên, ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp. Nhìn thấy anh, Lan cảm thấy tim mình khẽ nhói – không phải vì lo lắng, mà vì một cảm giác vừa quen vừa lạ, một thứ rung động mà cô chưa từng nhận ra.

– “Chào Lan, hôm nay em trông thật dễ chịu,” Minh nói, giọng ấm áp nhưng không gượng gạo.

Lan cười, mắt ánh lên sự ngại ngùng:

– “Cảm ơn anh… Minh. Hôm nay trời đẹp quá.”

Họ bắt đầu đi dạo, bước chậm rãi trên con đường lát đá, hai bên là những tán cây rợp bóng. Gió nhẹ thổi, lá vàng rơi khẽ theo gió, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa bình yên. Minh kể về những bộ sách mới anh đang đọc, những chuyến đi gần đây và những câu chuyện đời thường. Lan lắng nghe, nhưng không chỉ vì tò mò; cô nhận ra rằng chính sự dịu dàng và quan tâm của Minh khiến trái tim cô rung động.

Trong lúc đi, Minh nhặt một chiếc lá vàng rơi, đưa cho Lan và cười:

– “Cho em. Một chút màu sắc của mùa thu, hy vọng sẽ làm ngày hôm nay thêm vui.”

Lan nhìn chiếc lá trong tay, cảm giác ấm áp lan tỏa. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm nhận được rung động – một cảm xúc vừa lạ vừa quen, vừa hồi hộp vừa an yên. Cô nhận ra rằng Minh đã trở thành một phần quan trọng trong những khoảnh khắc bình dị này.

– “Anh… sao anh luôn biết cách khiến em thấy bình yên như thế?” Lan hỏi, giọng nhẹ nhưng chân thành.

Minh cười, ánh mắt nhìn cô dịu dàng:

– “Có lẽ vì anh muốn em biết rằng, không ai phải trải qua những điều khó khăn một mình. Anh ở đây, và chỉ cần em cảm nhận điều đó.”

Lan cảm thấy tim mình nhói nhẹ, nhưng lần này là nhói vì cảm giác rung động, không còn là nhói vì đau đớn hay mất mát. Cô nhận ra rằng trái tim mình đang mở ra, và những rung cảm này không thể phủ nhận.

Họ tiếp tục đi dọc hồ, những cử chỉ nhỏ của Minh – một cái nắm tay nhẹ, một ánh mắt trìu mến, một nụ cười dịu dàng – đều khiến Lan cảm thấy trái tim mình mềm mại hơn. Cô bắt đầu nhận ra rằng tình yêu không cần phải ồn ào hay vội vàng; đôi khi chỉ là những hành động nhỏ, âm thầm, nhưng đủ để làm trái tim rung động.

Khi chiều xuống, Minh đưa Lan về nhà. Trước cửa, anh nhìn cô, ánh mắt chân thành:

– “Hôm nay, em đã rất dũng cảm khi chia sẻ cảm xúc và nghĩ về trái tim mình. Anh biết việc mở lòng chưa bao giờ dễ dàng, nhưng em đang làm rất tốt.”

Lan mỉm cười, mắt ánh lên một tia sáng hy vọng:

– “Cảm ơn anh… Minh. Tôi… tôi nghĩ mình bắt đầu hiểu cảm xúc của mình hơn rồi.”

Cánh cửa đóng lại, Lan đứng trong căn phòng yên tĩnh. Trái tim cô vẫn còn rung động, nhưng lần này là rung động của tình yêu – một tình yêu dịu dàng, bền vững, không còn bị bóng tối quá khứ chi phối. Cô mở nhật ký và viết:

“Hôm nay, mình nhận ra một điều lạ lùng: trái tim mình đang rung động, nhưng không còn sợ hãi. Minh mang lại cho mình sự bình yên và niềm tin. Mình biết rằng tình yêu có thể dịu dàng và bền bỉ, và mình sẵn sàng đón nhận nó. Những rung cảm này khó gọi tên, nhưng mình biết rằng mình đang bắt đầu yêu lại, từng bước một.”

Lan đặt bút xuống, nhắm mắt, cảm nhận ánh sáng dịu dàng len lỏi trong tim. Cô biết rằng hành trình yêu lại vẫn còn dài, nhưng lần này, trái tim cô đã sẵn sàng đón nhận tình yêu mới – với những rung cảm thật sự, chân thành và trọn vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×