Ánh nắng nhẹ xuyên qua khung cửa sổ phòng ký túc xá, chiếu lên bàn học bừa bộn với sách vở và laptop. Thảo Ly, sinh viên năm nhất trường Đại học Thành Phố, ngồi trước màn hình máy tính, tay run run khi đăng nhập vào diễn đàn sinh viên – nơi cô vừa tạo một nick ẩn: “Lạc Hoa”.
Cô thở dài, nhấn nút gửi bài viết đầu tiên: “Có ai giống em không, vừa bước chân vào đại học, cảm giác mọi thứ đều xa lạ và bỡ ngỡ…?”
Không lâu sau, một nick khác trả lời: “Mình cũng vậy. Mới năm cuối, nhưng đôi khi vẫn thấy cô đơn giữa đám đông.”
Thảo Ly giật mình, không ngờ có người nhắn lại nhanh như vậy. Cô thầm nghĩ: “Chắc là một sinh viên nào đó tò mò thôi…”
Nick “Hoàng Sơn” – một cái tên lạ – tiếp tục nhắn:
“Nếu em muốn, chúng ta có thể trò chuyện thêm. Mình tin rằng mọi thứ sẽ dễ chịu hơn khi có ai đó lắng nghe.”
Thảo Ly nhìn màn hình, tim nhói lên. Cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng tràn ngập. Cô gõ trả lời, giọng run run:
“Vậy… mình có thể nói chuyện với bạn chứ?”
Những ngày sau, Thảo Ly và “Hoàng Sơn” trò chuyện liên tục. Họ kể về gia đình, bạn bè, áp lực học tập và những ước mơ còn dang dở. Mỗi tin nhắn, mỗi câu chuyện đều khiến Thảo Ly cảm thấy gần gũi hơn với một người hoàn toàn xa lạ.
Một buổi tối, khi ngồi một mình trong ký túc xá, Thảo Ly bật máy tính, nhìn nick nhấp nháy: “Lạc Hoa… bạn có ở đó không?”
Tin nhắn trả lời ngay: “Mình đây. Hôm nay em có mệt không?”
Thảo Ly mỉm cười, tựa đầu vào gối: “Mình ổn… nhưng khi trò chuyện với bạn, mình thấy nhẹ nhõm hơn.”
Cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ, từ những vấn đề học tập, những ngày mới nhập học cho đến những điều thầm kín trong lòng. Mỗi câu chữ đều chứa đầy sự quan tâm, và Thảo Ly cảm nhận một sự đồng điệu khó tả với Hoàng Sơn – một người cô chưa từng gặp ngoài đời.
Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, Thảo Ly vẫn bận tâm về nick ẩn ấy. Cô nhìn quanh lớp học, những sinh viên hối hả, bút sách, cười nói rộn ràng, và tự hỏi: “Liệu người bạn bí mật ấy… có đang ở đây không?”
Cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò khiến cô không thể tập trung học bài. Mỗi lần có thông báo tin nhắn mới từ Hoàng Sơn, tim cô lại nhói lên một cách lạ thường.
Buổi chiều, trong thư viện, Thảo Ly cố gắng tập trung vào bài luận nhóm, nhưng điện thoại liên tục rung với những tin nhắn ngắn từ nick ẩn:
“Em nghĩ gì về ngày hôm nay?”
“Mình thấy em có vẻ buồn, có chuyện gì à?”
Thảo Ly mỉm cười, nhắn lại: “Chỉ là mệt một chút… nhưng khi đọc tin nhắn của bạn, em thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Hoàng Sơn trả lời ngay, giọng như hiện lên qua từng câu chữ: “Mình biết… mình cũng vậy. Khi trò chuyện với em, mình thấy mọi thứ bớt cô đơn.”
Những cuộc trò chuyện kéo dài cả tuần, cả hai dần hiểu nhau hơn. Thảo Ly bắt đầu nhận ra cảm giác đặc biệt dành cho Hoàng Sơn, dù cô chưa từng nhìn thấy anh ngoài đời. Và ngược lại, Hoàng Sơn cũng cảm nhận được điều gì đó khiến trái tim anh nhói lên mỗi lần nhắn tin với Lạc Hoa.
Khi màn đêm buông xuống trên ký túc xá, Thảo Ly nhìn ra cửa sổ, ngắm ánh đèn thành phố lấp lánh, tự hỏi: “Liệu có ngày nào mình sẽ gặp người bạn bí mật này ngoài đời không? Và liệu… tình cảm này có vượt qua màn hình máy tính?”
Một luồng cảm xúc vừa hồi hộp vừa hy vọng tràn ngập trong lòng cô. Một câu chuyện tình yêu thầm lặng, bắt đầu từ những dòng tin nhắn giản dị, đang âm thầm nảy mầm.