nick ẩn – tình yêu thầm lặng

Chương 2: Cuộc gặp online đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau một tuần trò chuyện qua diễn đàn, Thảo Ly cảm thấy trái tim mình luôn nhói lên mỗi khi nhận được tin nhắn từ Hoàng Sơn. Cô bắt đầu quen với cảm giác này – vừa hồi hộp, vừa an toàn, vì cả hai vẫn ẩn danh, chỉ kết nối qua màn hình máy tính.

Một buổi tối, Thảo Ly đăng nhập vào nhóm chat của câu lạc bộ sinh viên online. Màn hình hiện lên hàng loạt nick ẩn, nhưng cô nhanh chóng nhận ra Hoàng Sơn đang online.

“Lạc Hoa… ở đây không?” – tin nhắn nhấp nháy trên màn hình.

Cô mỉm cười, nhấn nút trả lời: “Mình đây. Bạn có chuyện gì không?”

Hoàng Sơn gõ nhanh: “Hôm nay học tập thế nào? Có gì vui không?”

Thảo Ly lướt mắt nhìn xung quanh phòng ký túc xá, rồi gõ trả lời: “Hơi mệt một chút, nhưng cũng có những chuyện vui. Mình tham gia buổi thuyết trình nhóm hôm nay, mọi người phản hồi tích cực.”

“Nghe có vẻ thú vị. Mình thì bận chuẩn bị dự án cuối kỳ, áp lực lắm.” – Hoàng Sơn nhắn.

Câu chuyện tiếp tục, từ học tập đến sở thích, từ ẩm thực đến những kỷ niệm tuổi thơ. Mỗi dòng chat đều chứa đựng sự quan tâm tinh tế. Thảo Ly nhận ra mình cười một cách tự nhiên, trái tim nhói lên mỗi khi Hoàng Sơn gửi những lời động viên.

Một lúc sau, Hoàng Sơn đưa ra ý tưởng:

“Hay mình thử gọi video, chỉ 10 phút thôi, để cảm giác trò chuyện gần gũi hơn?”

Thảo Ly đỏ mặt, hơi ngần ngại: “Mình… mình chưa quen lắm. Nhưng… cũng được.”

Màn hình hiện lên hình ảnh Hoàng Sơn, khuôn mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt dịu dàng. Cảm giác lạ lùng tràn ngập trong cô, vừa hồi hộp vừa thích thú.

“Em trông khác so với tưởng tượng không?” – Hoàng Sơn cười nhẹ.

Thảo Ly lúng túng, đưa tay xoa mặt: “Chắc… cũng không khác lắm đâu.”

10 phút video trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng cô cảm giác vừa gần gũi vừa tò mò. Họ nói nhiều hơn về cuộc sống, gia đình, và những ước mơ còn dang dở.

Ngày hôm sau, Thảo Ly không thể tập trung vào học tập. Mỗi khi giảng viên nói, cô lại nghĩ về Hoàng Sơn và những tin nhắn tối qua. Cảm giác rung động ngày càng rõ ràng, nhưng vẫn còn e ngại.

Trong khi đó, Hoàng Sơn cũng không giấu nổi sự hứng thú. Dù là sinh viên năm cuối, nổi tiếng trong trường, anh cảm thấy trò chuyện với Lạc Hoa khiến mình thật sự thư giãn. Anh tự hỏi, liệu cô có biết rằng anh chính là người bạn cùng lớp cô vẫn gặp hàng ngày?

Một tuần sau, câu lạc bộ tổ chức buổi trò chuyện trực tuyến nhóm. Cả hai tham gia, trò chuyện vui vẻ với các thành viên khác, nhưng vẫn giữ khoảng cách với danh tính thật. Những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường này khiến Thảo Ly cảm thấy trái tim rung động lạ thường.

“Em thấy vui khi tham gia nhóm này,” – Thảo Ly nhắn riêng cho Hoàng Sơn.

“Mình cũng vậy. Thật tuyệt khi có ai đó hiểu mình,” – anh trả lời.

Màn hình máy tính trở thành cầu nối, nhưng cũng là bí mật nhỏ giữa hai người. Mỗi tin nhắn, mỗi câu hỏi, mỗi lời khen đều làm tình cảm của họ sâu đậm hơn.

Buổi tối, khi cả ký túc xá đã im ắng, Thảo Ly tựa vào gối, nhìn ánh đèn từ cửa sổ: “Liệu mình có dám gặp anh ấy ngoài đời không? Nhưng… nếu biết được đó chính là Hoàng Sơn, có khi nào mình sẽ thất vọng không?”

Nhưng trong lòng cô, một niềm hy vọng âm thầm nảy mầm: biết đâu người bạn bí mật này sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Hoàng Sơn, bên kia màn hình, cũng nằm trên giường, ánh mắt dán vào điện thoại, không ngừng nghĩ: “Lạc Hoa… mình không biết sẽ ra sao nếu gặp cô ngoài đời, nhưng cảm giác này… thật khó tả.”

Và thế, một tình yêu thầm lặng bắt đầu, âm thầm nảy mầm qua những tin nhắn, trò chuyện và những khoảnh khắc online tưởng chừng đơn giản nhưng đầy rung động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×