nick ẩn – tình yêu thầm lặng

Chương 5: Chia sẻ ước mơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều trong ký túc xá yên tĩnh, Thảo Ly ngồi trước laptop, ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt đầy suy tư. Nick ẩn Lạc Hoa vẫn đăng nhập, và ngay lập tức, thông báo nhấp nháy: Hoàng Sơn đang online.

“Chào em, hôm nay em thấy thế nào?” – tin nhắn hiện lên.

Thảo Ly mỉm cười, gõ trả lời: “Mình khá ổn… chỉ hơi mệt vì bài tập nhóm. Bạn thì sao?”

“Mình cũng mệt, nhưng trò chuyện với em khiến mình thấy dễ chịu hơn. Em có muốn nói về ước mơ không? Mình tò mò muốn biết điều em muốn theo đuổi nhất.” – Hoàng Sơn nhắn.

Thảo Ly đỏ mặt, hồi hộp gõ trả lời: “Mình… mình muốn trở thành một nhà văn, viết những câu chuyện khiến người khác cảm thấy vui vẻ và ấm áp. Còn bạn?”

Hoàng Sơn trả lời ngay, giọng như hiện lên qua từng câu chữ: “Mình muốn tạo ra một dự án công nghệ giúp mọi người kết nối và học hỏi lẫn nhau. Nhưng khi trò chuyện với em, mình nhận ra… cảm giác muốn cùng ai đó chia sẻ mới quan trọng.”

Cả hai lặng yên một chút, chỉ có tiếng gõ phím và màn hình nhấp nháy. Thảo Ly cảm nhận tim mình nhói lên. Có một người ngoài kia không chỉ lắng nghe cô, mà còn hiểu cô theo cách mà ít ai làm được.

Đêm đến, cả hai quyết định thử chia sẻ playlist nhạc yêu thích. Thảo Ly gửi cho Hoàng Sơn danh sách những bài nhạc nhẹ nhàng, giúp cô tập trung và thư giãn. Hoàng Sơn gửi lại những bản nhạc anh thường nghe khi làm việc, xen lẫn cả những bản nhạc cổ điển.

“Ngạc nhiên là chúng ta có vài sở thích giống nhau,” – Hoàng Sơn nhắn.

“Mình cũng thấy vậy. Có lẽ đó là một dấu hiệu tốt nhỉ?” – Thảo Ly trả lời, mỉm cười.

Khoảnh khắc ấy khiến cả hai nhận ra, dù chưa gặp trực tiếp, nhưng họ đã gần gũi và hiểu nhau theo cách đặc biệt.

Một ngày, Thảo Ly chia sẻ với Hoàng Sơn về dự án nhóm, gặp khó khăn trong việc thuyết trình:

“Mình không biết làm sao để mọi người hiểu ý tưởng của mình…” – cô nhắn.

Hoàng Sơn nhanh chóng trả lời: “Đừng lo. Mình sẽ giúp em. Chúng ta cùng lên dàn ý, từng bước một. Em sẽ làm tốt mà.”

Qua tin nhắn, anh hướng dẫn cô cách trình bày, cách sắp xếp ý tưởng và tạo điểm nhấn trong bài thuyết trình. Thảo Ly vừa bất ngờ vừa xúc động. Một người bạn online mà cô chưa từng gặp ngoài đời, lại dành thời gian quan tâm và hỗ trợ mình một cách tận tình.

“Cảm ơn bạn… thật sự cảm ơn,” – cô nhắn, lòng ấm áp tràn đầy.

“Đừng cảm ơn. Mình thích khi thấy em nỗ lực và vui vẻ,” – Hoàng Sơn trả lời, giọng dịu dàng qua từng câu chữ.

Thảo Ly bắt đầu nhận ra cảm giác rung động thầm lặng dành cho Hoàng Sơn. Cô tự hỏi: liệu có phải tình yêu có thể nảy sinh chỉ qua những tin nhắn và chia sẻ nhỏ? Liệu khi gặp ngoài đời, cảm giác này có còn nguyên vẹn?

Trong khi đó, Hoàng Sơn cũng không ngừng nghĩ về Lạc Hoa. Dù là sinh viên năm cuối, nổi tiếng trong trường, anh thấy tâm hồn mình thư giãn và hạnh phúc mỗi khi trò chuyện với cô.

Một tối, khi cả ký túc xá đã yên tĩnh, Thảo Ly ngồi nhìn màn hình, tim nhói lên:

“Liệu ngày nào đó mình sẽ gặp Hoàng Sơn ngoài đời không? Và… liệu cảm giác này có phải là tình yêu thật sự?”

Hoàng Sơn, bên kia màn hình, cũng tự hỏi tương tự: “Lạc Hoa… cô ấy đặc biệt. Nếu biết danh tính thật của nhau, liệu tình cảm này sẽ thay đổi không?”

Những dòng tin nhắn dài đêm khuya, những khoảnh khắc chia sẻ về ước mơ và sở thích, đã tạo nên sợi dây kết nối âm thầm nhưng bền chặt giữa hai con người xa lạ mà đồng điệu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×