nick ẩn – tình yêu thầm lặng

Chương 4: Sự đồng cảm bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thảo Ly vừa tan buổi học buổi chiều, ngồi một mình trong ký túc xá, cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài tràn ngập trong đầu cô. Laptop mở sẵn trước mặt, nick ẩn Lạc Hoa vẫn đăng nhập, ánh sáng màn hình phản chiếu trên gương mặt cô, khiến đôi mắt thêm phần long lanh.

Một thông báo nhấp nháy vang lên: Hoàng Sơn đang online.

“Chào em, hôm nay thế nào?” – tin nhắn hiện lên.

Thảo Ly mỉm cười, tay run run gõ trả lời: “Mình hơi mệt, nhưng buổi học thú vị lắm. Bạn thì sao?”

Hoàng Sơn nhanh chóng đáp lại: “Mình cũng mệt, nhưng trò chuyện với em thì thấy dễ chịu hơn. Có cảm giác mọi chuyện khó khăn đều nhẹ nhàng hơn.”

Thảo Ly nhìn dòng chữ, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô gõ tiếp: “Mình cũng thấy vậy… Có lẽ vì được lắng nghe mà mọi thứ bớt căng thẳng.”

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn một giờ. Họ kể cho nhau nghe về gia đình, bạn bè, và những điều ít ai biết. Thảo Ly chia sẻ rằng cô là con một, gia đình ấm áp nhưng cũng đôi khi tạo áp lực trong học tập. Hoàng Sơn nhắn rằng dù nổi tiếng trong trường, anh vẫn cô đơn và ít bạn thân thật sự.

“Mình chưa bao giờ kể điều này với ai,” – Hoàng Sơn viết, “Nhưng với em, mình cảm thấy thoải mái.”

Thảo Ly đọc đi đọc lại dòng tin nhắn đó, trái tim nhói lên. Cô chưa từng nghĩ rằng một người xa lạ qua mạng lại có thể khiến mình rung động nhiều đến vậy.

“Mình cũng vậy… khi nói chuyện với bạn, mình thấy an tâm và vui vẻ hơn,” – cô trả lời, tay run run vì xúc động.

Buổi tối, cả hai cùng nhau thực hiện một thử thách nhỏ: chia sẻ một ngày bình thường của mình qua hình ảnh và mô tả. Thảo Ly gửi bức ảnh bàn học bừa bộn với sách vở và cốc trà nóng, trong khi Hoàng Sơn gửi bức ảnh laptop với đồ ăn nhẹ cạnh bàn, nơi anh đang chuẩn bị dự án.

“Nhìn như hai thế giới khác nhau, nhưng lại có gì đó đồng cảm lạ lùng,” – Hoàng Sơn nhắn.

“Đúng vậy… mình cũng cảm giác giống bạn,” – Thảo Ly trả lời, mỉm cười.

Khoảnh khắc đó khiến cả hai nhận ra rằng sự đồng cảm và thấu hiểu không cần phải gặp trực tiếp. Họ bắt đầu tin rằng, có thể có những người hiểu mình thật sự ngay cả khi chưa từng nhìn thấy nhau ngoài đời.

Một ngày, khi Thảo Ly gặp khó khăn trong việc chuẩn bị bài tập nhóm, cô nhắn tin cho Hoàng Sơn.

“Mình đang lo lắng bài luận nhóm… không biết phải bắt đầu từ đâu,” – cô viết.

Hoàng Sơn trả lời ngay: “Em đừng lo, mình sẽ giúp. Chúng ta cùng nhau suy nghĩ từng bước nhé.”

Qua tin nhắn, Hoàng Sơn hướng dẫn cô từng chi tiết, từ cách sắp xếp ý tưởng đến phương pháp viết luận. Thảo Ly cảm thấy vừa bất ngờ, vừa cảm động: một người hoàn toàn xa lạ lại dành thời gian quan tâm và giúp đỡ mình như vậy.

“Cảm ơn bạn… thật sự cảm ơn,” – cô nhắn, lòng tràn ngập ấm áp.

“Đừng cảm ơn, mình thích khi thấy em cố gắng và hạnh phúc,” – Hoàng Sơn nhắn lại, giọng như hiện lên qua từng câu chữ.

Khi màn đêm buông xuống, Thảo Ly ngồi im nhìn màn hình, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp lan tỏa. Cô tự hỏi, liệu có ngày nào cô sẽ gặp Hoàng Sơn ngoài đời, và liệu tình cảm này có trở thành thật sự.

Trong khi đó, Hoàng Sơn, ở phía bên kia thành phố, cũng nằm trên giường, ánh mắt dán vào điện thoại: “Lạc Hoa… mình chưa từng cảm giác như vậy với ai. Cô ấy… thật đặc biệt.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×