Con đường ven biển trải dài, nắng buổi sớm như dát mật lên từng tán dừa lắc rắc. Minh An ngồi trong xe buýt, hai tay ôm chặt chiếc máy ảnh cũ, thứ duy nhất còn lại sau đám tang cha. Tấm kính mờ đọng hơi muối, phản chiếu gương mặt cô – nhợt nhạt, mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên chút quyết tâm.
Sau nhiều tháng sống giữa Sài Gòn chật chội, cô quyết định rời đi. Thị trấn biển nơi cha từng làm việc trong những năm cuối đời là điểm đến duy nhất cô nghĩ đến. “Có lẽ ở đó, mình sẽ biết thêm điều gì đó về ông…” – cô tự nhủ.
Xe dừng ở bến nhỏ. Không khí mằn mặn ùa vào, mang theo tiếng sóng đều đặn như nhịp tim. Những ngôi nhà mái ngói thấp thoáng sau hàng phi lao, quán nước ven đường vang tiếng radio phát bản tin buổi sáng. Tất cả đều yên bình đến lạ – thứ yên bình mà cô đã đánh mất bấy lâu.
Bà chủ nhà trọ, một phụ nữ ngoài năm mươi, đón cô bằng nụ cười hiền hậu:
– Cháu là Minh An phải không? Căn phòng tầng hai hướng biển đấy, cha cháu từng ở chỗ này mỗi lần xuống công tác.
Minh An hơi khựng lại. Thì ra cha cô từng đến đây nhiều lần… Cảm giác xa lạ xen lẫn thân thuộc khiến ngực cô nhói lên.
Buổi chiều, cô mang máy ảnh ra bờ biển. Ánh nắng nghiêng xuống mặt nước, từng đợt sóng vỗ vào chân, mát lạnh. Cô giơ máy lên, bấm thử – màn hình nhấp nháy, rồi tắt ngúm. Cô thở dài. Chiếc máy ảnh cổ của cha hình như cũng đã mệt mỏi sau những năm tháng dài.
– Muốn sửa máy à? Ở cuối dãy kia có tiệm “Khung Ký Ức”, ông chủ giỏi lắm. – giọng một cậu bé bán dừa vang lên.
Cô mỉm cười cảm ơn, theo hướng cậu chỉ. Tiệm nhỏ nằm lọt thỏm giữa hai căn nhà cũ, tấm biển gỗ bạc màu khắc chữ: “Khung Ký Ức – Sửa chữa & Rửa ảnh”.
Bên trong, mùi hóa chất nhẹ hòa với mùi cà phê rang. Một người đàn ông tầm ba mươi, áo sơ mi xắn tay, đang lau ống kính. Anh ngẩng lên, ánh mắt trầm và ấm:
– Chào cô, máy hỏng à?
– Dạ… nó cũ quá rồi, là của ba em.
Anh đón lấy chiếc máy, cẩn thận mở nắp sau, kiểm tra từng chi tiết. – Dòng cổ đấy. Nhưng nếu giữ gìn tốt thì vẫn hoạt động ổn. Tôi sẽ thử sửa cho cô.
Giọng anh trầm, nhẹ như gió biển. Minh An nhìn quanh – tường treo đầy ảnh đen trắng: trẻ con cười, người già phơi lưới, bình minh lên trên mặt nước. Mỗi bức ảnh đều có hồn, như đang kể chuyện.
– Ảnh của anh à? – cô hỏi.
– Một phần. Còn lại là ảnh khách gửi rửa. Mỗi tấm đều là ký ức của ai đó, tôi chỉ giữ giúp họ thôi.
Câu nói ấy khiến Minh An khựng lại. Ký ức – thứ cô từng muốn quên đi, giờ lại khiến tim cô nhói lên một cách dịu dàng. Khi ra khỏi tiệm, trời đã ngả chiều. Nắng cuối ngày trải dài như tấm lụa vàng trên mặt biển. Cô chụp lại khoảnh khắc ấy bằng điện thoại, bức ảnh đầu tiên sau một thời gian dài không dám cầm máy.
Ở góc khung hình, có bóng người đàn ông đứng bên cửa tiệm, nhìn ra biển.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Minh An cảm thấy lòng mình yên.
Có lẽ, ở nơi ánh nắng không tắt này, cô sẽ tìm lại được điều đã mất.