nơi ánh nắng không tắt

Chương 2: Tiệm “Khung Ký Ức”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở thị trấn biển luôn bắt đầu bằng mùi cà phê rang từ quán đầu ngõ và tiếng sóng vỗ đều bên kia con đường. Minh An xách chiếc máy ảnh cũ quay lại tiệm “Khung Ký Ức”, nơi người đàn ông có giọng nói trầm đã hứa sẽ thử sửa giúp cô.

Cửa tiệm mở hé, ánh nắng chiếu qua khung cửa kính phủ bụi, lấp lánh trên những tấm ảnh treo lộn xộn. Có ảnh đen trắng, có ảnh màu loang lổ – tất cả đều là khoảnh khắc bình thường của đời sống: nụ cười của một đứa trẻ, con thuyền neo trong hoàng hôn, hay đôi bàn tay già nua đang đan lưới.

Khải ngồi sau quầy, chăm chú hàn một sợi dây cáp nhỏ, dáng người gọn gàng, vai áo nhuốm ánh nắng vàng nhạt. Anh ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân:

– Cô quay lại sớm hơn tôi tưởng.

– Em… chỉ muốn hỏi xem máy có sửa được không thôi. – Minh An mỉm cười, đặt chiếc túi vải lên bàn.

Anh lau tay, mở chiếc máy ảnh ra, lắp thử một cuộn phim mới. Tiếng “lách tách” nhỏ vang lên, như nhịp đập hồi sinh của một vật đã lâu không hoạt động.

– May cho cô, chỉ bị kẹt chốt lên phim. Tôi thay tạm linh kiện rồi, có thể chụp được rồi đấy.

Cô nhận lại chiếc máy, lòng bỗng nhẹ như vừa được gặp lại người thân cũ. Cô giơ máy lên, ngắm qua ống kính – qua khung hình nhỏ bé ấy, mọi thứ bỗng trở nên dịu dàng hơn.

– Ở đây đẹp thật. Mà sao anh lại chọn mở tiệm ở thị trấn này?

Khải mỉm cười, ánh nhìn thoáng qua khung cửa sổ nơi gió biển thổi vào:

– Có lẽ vì ở đây, người ta vẫn còn giữ được những điều cũ. Còn tôi… thì chỉ giỏi giữ lại những gì sắp mất thôi.

Câu trả lời khiến Minh An chậm rãi đặt máy xuống. Cô không hỏi thêm. Trong mắt anh có gì đó như một mảnh ký ức bị giấu kỹ – không u tối, nhưng nặng nề.

Tiệm “Khung Ký Ức” thật ra rất nhỏ, chỉ có vài kệ gỗ, một bàn rửa ảnh, vài hộp hóa chất và một chiếc radio cũ phát nhạc xưa. Trên bàn là tách cà phê đã nguội và vài bức ảnh chưa khô, trong đó có một tấm chụp biển lúc hoàng hôn, màu trời như phủ vàng lên mặt nước.

– Ảnh anh chụp à? – Minh An hỏi khẽ.

– Ừ. Tôi vẫn hay ra bờ kè chụp khi chiều xuống. Cô thích chụp chứ?

– Em từng thích… nhưng dạo gần đây, không còn cảm hứng nữa.

Khải im lặng giây lát rồi nói:

– Cảm hứng chẳng tự nhiên mà đến. Nó thường nằm ở nơi ta để quên trái tim mình.

Lời nói ấy, giản dị nhưng chạm vào điều gì đó sâu trong cô. Minh An nhớ lại những tháng ngày sau khi cha mất – cô từng nhìn máy ảnh mà thấy nặng trĩu. Có lẽ, đúng như anh nói, cô đã để trái tim mình lạc mất đâu đó giữa những mất mát.

Ngoài kia, nắng lên cao. Ánh sáng hắt vào tiệm, soi lên bức ảnh treo giữa tường – ảnh một người đàn ông đang cười, gương mặt nửa sáng nửa tối. Minh An tiến lại gần, ngạc nhiên:

– Người này… nhìn hơi giống cha em.

Khải liếc qua, ngập ngừng một thoáng:

– À, là một khách quen cũ thôi. Ông ấy từng mang phim tới rửa cách đây mấy năm. Tôi không nhớ rõ tên.

Minh An khẽ gật, nhưng trong lòng dấy lên một làn sóng lạ. Bức ảnh ấy quá quen – dáng đứng, ánh nhìn, cả cách ông ấy cầm máy ảnh… giống hệt cha cô trong bức hình cuối cùng trước khi ông mất.

Cô cắn nhẹ môi, giấu sự run rẩy trong giọng nói:

– Nếu anh còn giữ cuộn phim gốc, có thể cho em xem được không?

Khải nhìn cô, đôi mắt sâu và tĩnh.

– Để tôi tìm thử. Nhưng đừng mong nhiều quá. Ảnh cũ, tôi thường không lưu lại lâu.

Cô khẽ gật, cảm ơn rồi rời tiệm. Gió biển thổi tung mái tóc, mang theo mùi muối và hương cà phê nhàn nhạt còn vương trên tay áo.

Ở sau lưng cô, Khải vẫn đứng lặng bên bức ảnh, ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, tạo thành một viền sáng mờ. Trong đôi mắt ấy, có điều gì đó vừa cũ kỹ, vừa ấm áp – như một ký ức không ai dám chạm vào.

Và đâu đó, giữa tiếng sóng vỗ, Minh An nghe tim mình đập trở lại – nhịp đập của một hành trình mới, khởi đầu từ tiệm nhỏ mang tên “Khung Ký Ức”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×