Buổi sáng sau lễ hội, thị trấn lại trở về với nhịp sống chậm rãi. Gió mang theo mùi muối mằn mặn và dư âm của những tiếng cười đêm qua. Minh An ngồi bên hiên tiệm “Khung Ký Ức”, tay cầm tách trà gừng nóng, mắt hướng ra bờ biển mờ sương.
Khải đang lau lại những chiếc ống kính cũ. Dưới ánh nắng sớm, gương mặt anh bình thản, nhưng đôi mắt như ẩn chứa điều gì chưa nói. Minh An ngập ngừng:
“Em vẫn nghĩ về lễ hội hôm qua. Về người đàn ông đứng bên bờ biển…”
Khải dừng tay, đặt chiếc ống kính xuống bàn. “Anh cũng thấy,” anh nói khẽ. “Và có lẽ đã đến lúc kể cho em nghe một chuyện.”
Anh bước ra hiên, dựa vào lan can, mắt hướng ra xa – nơi biển xanh đang cuộn sóng. Giọng anh trầm xuống, như hòa vào tiếng gió.
“Nhiều năm trước, anh từng làm kỹ sư trong dự án khai thác ở ngoài khơi. Khi đó, anh cùng đội nghiên cứu xây hệ thống điện gió. Có một cơn bão bất ngờ ập đến. Con tàu bị đánh xoay vòng giữa sóng. Mọi người cố phát tín hiệu cứu hộ, nhưng ăng-ten gãy, máy hỏng… Anh bị cuốn xuống biển.”
Anh ngừng lại, hít sâu. Minh An lặng im, đôi tay siết chặt tách trà.
“Lúc ấy, anh chỉ nhớ được một điều – ánh sáng. Ánh sáng từ mặt trời rọi xuyên qua nước, mờ nhòe nhưng ấm. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy một bàn tay vươn đến kéo mình lên. Khi tỉnh lại, anh đã nằm trên bờ, người cứu anh là… cha em.”
Minh An sững người.
“Cha em?”
Khải khẽ gật đầu. “Ông nói một câu mà anh chẳng bao giờ quên: ‘Nếu còn sống, hãy giữ lấy ánh nắng của mình, đừng để nó tắt.’ Sau đó ít lâu, ông rời thị trấn, còn anh… thì đánh mất gần như mọi thứ – công việc, gia đình, cả niềm tin vào bản thân.”
Gió thổi qua, làm những tấm rèm ngoài hiên khẽ lay. Minh An nhìn xuống chiếc máy ảnh cũ trong tay, lòng nghẹn lại.
“Vậy nên anh mở tiệm này,” Khải tiếp. “Anh muốn giữ lại ánh sáng, theo cách khác. Mỗi tấm ảnh là một ký ức, một phần của ánh nắng không tắt.”
Cô ngẩng lên, trong mắt lấp lánh nước. “Cha em… ông luôn nói, ánh sáng không nằm trong ống kính, mà ở trong người cầm máy.”
Hai người lặng im. Ngoài kia, mặt trời đã lên cao, rọi những tia sáng ấm áp qua khung cửa. Trên tường, ánh nắng đổ loang như dòng suối vàng, tràn lên gương mặt họ.
Khải cười, nụ cười hiếm hoi và bình yên. “Có lẽ anh đã giữ được một phần ánh nắng ấy rồi.”
Minh An đáp, giọng khẽ run: “Và em nghĩ, cha em sẽ vui khi biết điều đó.”
Tiếng sóng vỗ nhẹ, đều đặn như nhịp thở của biển. Trong khoảnh khắc ấy, giữa thị trấn nhỏ, ánh nắng thật sự không tắt — nó đang sống, trong những người còn biết yêu, còn nhớ, còn chụp lại những điều bình dị nhất.