nơi em giấu mặt trời

Chương 1: Cô Gái Ngồi Gần Cửa Sổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng đầu thu.

Gió lành lạnh thổi qua dãy phòng học cấp ba đã cũ, hất tung vài chiếc lá khô vướng nơi bậu cửa. Sân trường đẫm sương, và những chùm hoa vàng leo bám giàn dây trước lớp 11C khẽ đung đưa như đang ngái ngủ.

Ngô Tường đến sớm. Như mọi ngày.

Cậu dựng xe đạp bên hành lang, lau sơ ghế ngồi đầu bàn cạnh cửa sổ rồi lấy sách ra đọc. Mắt cậu không rời khỏi cuốn văn học cổ điển đã sờn mép, nhưng tai vẫn lắng nghe tiếng chân người ngày một nhiều hơn.

Cổng trường rít lên tiếng bản lề cũ khi bác bảo vệ mở ra. Và giữa những bước chân rộn ràng của học sinh, có một nhịp bước… lạ.

Không vội vàng. Không cười nói. Và không quen thuộc.

Tường ngẩng lên.

Giữa sân trường là một cô gái đang dắt chiếc xe đạp màu bạc, áo sơ mi trắng, quần vải xanh nhạt, tóc ngang vai buộc nhẹ phía sau. Cô ấy không giống bất kỳ ai trong cái làng này – từ dáng đi, ánh mắt đến cách cô quan sát mọi thứ xung quanh. Một chút lạnh lùng, một chút dè dặt – nhưng lại… rất cuốn hút.

“Ai thế nhỉ?” – Tường tự hỏi, nhưng lại thôi.

Cậu không quen đặt mình vào những điều ồn ào.


Buổi chào cờ đầu tuần, thầy chủ nhiệm lớp 11C giới thiệu học sinh mới.

“Đây là bạn Dương Mai, vừa chuyển từ Hà Nội về đây sống cùng bà ngoại. Từ nay bạn sẽ học chung với lớp ta.”

Mai đứng trên bục, tay cầm vở, ánh mắt đảo qua cả lớp. Khi chạm vào ánh mắt Tường – người duy nhất không quay hẳn đầu lên nhìn – cô dừng lại một chút. Chỉ một giây thôi.

Rồi mỉm cười nhẹ.

Tường giật mình. Cậu cúi xuống, vờ như đang ghi chú gì đó.


Giờ học Văn, lớp chia tổ. Mai được sắp ngồi bàn hai, ngay gần cửa sổ – cách Tường chỉ hai dãy.

Trong suốt buổi học, cô im lặng ghi bài. Nhưng thỉnh thoảng, cô nhìn ra cửa sổ, hoặc vuốt nhẹ tóc như một thói quen. Tường thấy mình lơ đãng. Mắt cứ lén liếc sang, rồi lại vội quay đi.

Lần đầu tiên sau nhiều năm ngồi ở vị trí quen thuộc ấy, cậu thấy nắng đầu thu chiếu qua cửa sổ không còn giống mọi ngày.


Giờ ra chơi, Mai ra sân ngồi dưới gốc bàng.

Một nhóm bạn gái trong lớp đến làm quen. Tường nghe họ ríu rít:

“Cậu ở Hà Nội thật hả? Ở phố nào vậy?”

“Sao lại về đây học?”

“Có thấy chán không?”

Mai mỉm cười. Giọng cô nhẹ như gió thoảng:

“Tớ không biết trả lời câu nào cả. Nhưng chắc là… chưa thấy chán.”

Tường ngồi xa, nghe loáng thoáng. Cậu không dám lại gần. Nhưng trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lắm: vừa muốn biết thêm về cô ấy, vừa sợ rằng mình không đủ để bước tới.


Chiều tan học, trời bất chợt đổ mưa.
Cơn mưa mùa thu không ào ào, nhưng rả rích – đủ khiến ai không mang áo mưa phải trú lại.

Tường đứng dưới mái hiên lớp học. Bên kia sân trường, Mai đang loay hoay buộc túi sách lên xe. Cô không có áo mưa.

Cậu lưỡng lự một lúc, rồi rút áo mưa mỏng từ cặp ra, bước nhanh sang.

“Cậu… dùng cái này đi.”

Mai ngẩng lên, nhìn Tường – người bạn cùng lớp chưa từng nói với cô câu nào.
Gương mặt cậu đỏ nhẹ, mắt né tránh.

“Còn cậu thì sao?” – Mai hỏi.

“Nhà tớ gần. Quen rồi.”

Mai nhìn cậu thêm vài giây, rồi gật đầu:

“Cảm ơn nhé.”

Cô mặc áo mưa vào, rồi đạp xe đi. Qua cổng, cô quay lại, vẫy tay nhẹ.
Nụ cười ấy – rất nhẹ – như thể cô vừa thắp nắng giữa cơn mưa xám.

Tường đứng nhìn theo. Ướt mấy giọt mưa đầu mùa, nhưng trong lòng lại ấm lạ thường.


Tối đó, trong cuốn sổ tay mà Tường vẫn hay viết thơ, cậu ghi thêm một đoạn:

“Hôm nay trời mưa.
Em mặc áo mưa của tôi,
Còn tôi… mặc cơn gió lạnh có tên là Dương Mai.”


Kết chương:

Đó là cách Dương Mai bước vào thế giới lặng thinh của Ngô Tường – không ồn ào, không vội vàng. Chỉ một ánh nhìn, một nụ cười dưới mưa, một chiếc áo mưa mỏng… đã khiến cả bầu trời của Tường bắt đầu đổi sắc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×