nơi em giấu mặt trời

Chương 2: Trong Một Trang Vở Không Ai Đọc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ hôm trời mưa, cả lớp bắt đầu chú ý đến Tường nhiều hơn – không phải vì cậu, mà vì cô gái mặc áo mưa của cậu.
Dương Mai – người “lạ” trong môi trường cũ kỹ này – bắt đầu trở nên gần gũi hơn. Nhưng lạ thay, cô ít nói chuyện với bất kỳ ai, trừ những câu lịch sự đủ để không bị hiểu lầm.

Chỉ có một người cô thỉnh thoảng nhìn sang – Ngô Tường.


Thứ Sáu, giờ Địa lý, thầy chủ nhiệm bất ngờ thông báo:

“Tuần sau có kiểm tra nhóm. Cả lớp chia thành từng cặp để làm đề tài địa phương. Ai chưa có nhóm thì thầy sẽ ghép.”

Khi cả lớp ồn ào xếp nhóm, Tường vẫn cúi đầu ghi chép. Cậu biết chắc mình sẽ bị ghép tự động như mọi lần.

“Tường… và Mai nhé.”

Một giây im lặng.

Tường ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Mai đang nhìn mình. Không cười, không từ chối. Chỉ khẽ gật đầu.

Cậu nuốt nước bọt.

“Vâng… được ạ.”


Chiều hôm đó, họ hẹn nhau tại thư viện trường huyện – nơi duy nhất có sách tư liệu và yên tĩnh. Trời hanh hanh, ánh nắng xiên qua khung cửa sổ, phủ lên sàn gạch những vệt vàng dài mờ mịt.

Mai ngồi cạnh cửa sổ, Tường ngồi đối diện.
Giữa họ là cuốn sổ ghi đề tài: “Địa lý làng nghề truyền thống tại địa phương.”

“Cậu có biết gì về làng làm gốm gần đây không?” – Mai hỏi, giọng khẽ.

Tường gật nhẹ:

“Biết một chút. Trước có đi cùng mẹ đến đó mua chén bát.”

“Cậu có thể dẫn tớ đi được không? Tớ cần hình dung để vẽ sơ đồ.”

Tường hơi ngập ngừng. Nhưng rồi gật đầu.

“Chiều Chủ Nhật… được không?”

Mai khẽ cười.

“Ừ. Cảm ơn cậu.”


Giờ nghỉ, khi Mai ra ngoài nghe điện thoại, Tường lén nhìn vào tập sách cô để trên bàn.

Một quyển sổ tay nhỏ, gáy màu tím nhạt.
Trang đầu là một dòng chữ viết tay bằng mực tím:

“Mỗi người đều có một nơi từng gọi là nhà – nhưng không phải ai cũng muốn quay về.”

Tường khựng lại.
Không phải vì tò mò – mà vì dòng chữ ấy giống một góc sâu trong lòng cậu đến lạ.


Mai quay lại.
Thấy Tường vội vàng lật sách.

“Cậu hay đọc thơ à?” – Mai hỏi, ánh mắt khó đoán.

Tường khẽ gật.

“Đôi khi. Không giỏi lắm.”

Mai ngồi xuống.

“Thơ không cần giỏi. Chỉ cần thật.”

Câu đó khiến Tường ngẩng lên nhìn cô lâu hơn bình thường.


Chiều Chủ Nhật, họ gặp nhau ở đầu làng. Tường đạp xe chở Mai theo con đường đất dẫn vào làng gốm.

Mai lần đầu được ngồi sau xe đạp giữa đồng lúa chín.
Gió thổi mát rượi, tóc cô bay lòa xòa.
Cô vòng tay nhẹ qua eo Tường – không nói gì – nhưng cậu thấy tim mình đập lệch nhịp.

Tường chỉ vào từng ngôi nhà:

“Nhà kia là nơi nung gốm. Kia là chỗ phơi. Làng này nổi tiếng từ thời ông nội tớ còn trẻ.”

Mai ghi chép tỉ mỉ, vẽ vài nét phác họa.
Cô lặng lẽ, tập trung – nhưng trong ánh mắt lại ánh lên điều gì đó buồn buồn.

“Sao cậu không hỏi gì về tớ?” – Mai hỏi, lúc ngồi nghỉ bên gốc cau.

Tường bất ngờ.

“Tớ… không biết nên hỏi gì.”

Mai cười nhạt:

“Mọi người ở đây đều tò mò. Nhưng họ không dám hỏi. Cậu thì… không hề.”

Tường nhìn thẳng vào mắt cô.

“Vì tớ nghĩ… ai cũng có điều không muốn kể. Còn khi cậu sẵn sàng nói, tớ sẽ lắng nghe.”

Mai im lặng rất lâu.
Rồi nhẹ nhàng:

“Ba mẹ tớ ly hôn. Tớ phải về đây sống với bà. Không quen… và thấy mình lạc lõng.”

“Tớ cũng chỉ có mẹ.” – Tường nói, giọng nhỏ. “Ba tớ mất từ lúc tớ học lớp 3.”

Cả hai không nói gì nữa.
Chỉ ngồi cạnh nhau, dưới bóng cây, nơi hai khoảng trống bất ngờ chạm vào nhau.


Tối đó, Tường về nhà, mở sổ tay, viết thêm vài dòng:

*“Có những người mang trong tim một khoảng trống.

Gặp đúng người, không cần lấp đầy – chỉ cần chạm nhẹ, cũng đủ thấy mình không cô độc.”*


Kết chương:

Tường và Mai – hai người tưởng chừng xa lạ – dần nhận ra họ có những vết thương giống nhau, chỉ khác cách che giấu. Và có lẽ, giữa ngôi làng nhỏ, giữa đồng lúa vàng và những con đường đất hun hút, họ bắt đầu đi vào thế giới của nhau – không ồn ào, không vội, nhưng đủ để tạo thành một điều gì đó rất thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×