Âm thanh lách cách của bàn phím vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Cả tầng mười hai của tòa nhà Thiên Phong chỉ còn ánh sáng từ phòng Tổng Giám đốc. Đồng hồ điểm chín giờ tối, nhân viên đã về hết, chỉ còn lại Lâm Ngọc Yên – cô gái mới nhận việc được ba ngày – đang cúi đầu trước màn hình, cố chỉnh lại bảng dữ liệu bị lỗi.
Cô khẽ thở dài. Ba ngày ở đây như ba năm. Áp lực, lạnh lẽo, và ánh mắt sắc bén của người đàn ông kia vẫn khiến cô căng thẳng mỗi khi chạm mặt.
Cửa phòng Tổng Giám đốc khẽ mở, Trần Hạo Vũ bước ra. Áo vest vẫn phẳng phiu, ánh mắt sâu và bình thản. Anh dừng lại, nhìn cô gái đang gõ máy với dáng vẻ nghiêm túc đến mức quên thở.
“Vẫn còn chưa về?” – giọng anh trầm thấp, khàn nhẹ.
Ngọc Yên giật mình, vội đứng dậy, hơi cúi đầu. “Em... còn vài dữ liệu cần hoàn thiện, sợ sáng mai anh kiểm tra không kịp.”
“Anh?” – anh nhướng mày, môi khẽ cong. “Ở công ty, gọi tôi là Tổng Giám đốc.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu. “Dạ, Tổng Giám đốc.”
Không khí như đông lại. Anh bước tới gần, hương nước hoa lạnh thoáng qua khiến tim cô run lên. Trần Hạo Vũ nhìn qua màn hình, ngón tay dài chỉ nhẹ lên bảng lỗi. “Sai chỗ này. Cột doanh thu phải khớp với file kế toán, không phải phòng nhân sự.”
Cô lúng túng. “Em… sẽ sửa ngay.”
“Không cần hoảng. Làm việc với tôi, điều đầu tiên là đừng sợ.” Anh nói khẽ, giọng không lạnh như đồn đại, nhưng ánh mắt lại đủ khiến người khác không dám cãi.
Ngọc Yên cắn môi, gõ lại từng con số. Anh im lặng đứng sau, đôi mắt dõi theo từng động tác của cô, vừa chậm rãi vừa cẩn trọng. Sự kiên nhẫn hiếm có nơi nhân viên mới khiến anh thoáng chú ý.
“Cô tên gì?”
“Dạ, Lâm Ngọc Yên.”
“Lâm… Ngọc Yên?” Anh khẽ lặp lại, như đang nhớ lại điều gì đó. Giọng anh trầm hơn. “Cái họ này… quen thật.”
Cô không để ý, chỉ mỉm cười nhẹ. “Chắc trùng thôi ạ.”
Anh không nói thêm, chỉ nhìn cô lâu hơn mức cần thiết. Một cảm giác lạ lùng thoáng qua trong mắt anh – vừa quen vừa xa, như một ký ức mờ nhạt bị giấu đi.
Công việc kết thúc gần mười giờ. Khi cô thu dọn đồ, anh vẫn đứng bên cửa sổ, ánh đèn thành phố hắt lên gương mặt điềm tĩnh.
“Ngày mai mang báo cáo qua phòng tôi trước tám giờ. Và…” Anh dừng lại. “Đừng làm việc quá muộn như hôm nay nữa. Ở đây không ai khen vì sự kiệt sức đâu.”
Cô khẽ gật đầu, cảm ơn anh. Bước ra khỏi phòng, tim vẫn đập loạn.
Cánh cửa khép lại, anh quay lại nhìn màn hình cô để quên. Một tập tin mang tên “Hồ sơ dự án – Ngọc Yên” mở sẵn, dòng ghi chú cuối cùng khiến anh sững lại: “Hoàn thành để không phụ lòng ba.”
Ánh mắt anh tối đi.
Ba…?
Một dự cảm mơ hồ len vào trong tim Trần Hạo Vũ. Cái tên ấy, dòng họ ấy, và nỗi hận năm xưa – dường như đang trở lại, trong hình hài của một cô gái bình thản đến mức khiến anh không thể rời mắt.
Đêm ấy, ánh đèn văn phòng vẫn sáng cho đến khi bình minh chạm vào tòa nhà kính. Hai con người, hai thế giới, vừa vô tình giao nhau trong một khởi đầu tưởng như ngẫu nhiên – nhưng định mệnh đã bắt đầu viết lại trang đầu tiên của trò chơi mang tên tình yêu và thù hận.