Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xiên qua lớp kính dày của tòa nhà Thiên Phong, phủ lên sàn những vệt sáng lạnh lẽo. Lâm Ngọc Yên bước vội vào phòng họp, tay ôm tập hồ sơ được chỉnh suốt đêm. Cô chưa kịp thở thì giọng nói trầm thấp vang lên phía đầu bàn:
“Trễ hai phút.”
Trần Hạo Vũ không nhìn lên, chỉ xoay bút giữa những ngón tay, ánh mắt tập trung vào tài liệu trước mặt. Cô khẽ cúi đầu, “Xin lỗi Tổng Giám đốc, thang máy…”
“Không cần biện minh. Trong thương trường, muộn một phút có thể mất cả hợp đồng.” Giọng anh sắc như lưỡi dao, nhưng lại khiến người nghe không thể giận, chỉ thấy mình thật nhỏ bé.
Cô gật đầu, đặt tập báo cáo xuống. Anh lật qua từng trang, lướt nhanh bằng ánh nhìn lạnh lùng. Đột nhiên anh dừng lại, ngón tay khựng ở dòng cuối cùng. “Cô sửa được phần này?”
“Dạ, em đối chiếu lại số liệu kế toán và phòng nhân sự như anh hướng dẫn.”
Một thoáng im lặng. Anh ngẩng lên, ánh mắt chạm vào cô – lần này không phải lạnh lẽo mà là ngạc nhiên.
“Tốt.”
Chỉ một từ, nhưng khiến tim cô đập nhanh. Không phải vì lời khen, mà vì ánh nhìn ấy – như một thứ tín hiệu khó gọi tên.
Cuộc họp kết thúc. Khi mọi người rời đi, anh vẫn ngồi lại, nhìn cô sắp xếp tài liệu. “Lâm Ngọc Yên.”
“Dạ?”
“Cô muốn tiếp tục ở lại công ty này không?”
Cô thoáng sững. “Dạ có, tất nhiên rồi.”
“Vậy ký cái này.” Anh đặt trước mặt cô một tập giấy mỏng, là hợp đồng trợ lý tạm thời của Tổng Giám đốc. “Tôi cần người hiểu cách tôi làm việc. Nhưng đã ký thì phải tuân thủ mọi quy định của tôi. Không trễ, không sai, không nói chuyện cá nhân trong giờ làm.”
Cô do dự. “Nếu em lỡ sai thì sao ạ?”
Anh nghiêng đầu, đôi mắt tối lại. “Tôi không bao giờ tha thứ lần thứ hai.”
Cô cầm bút, ngón tay run nhẹ. Mực chạm giấy, ký tên mình mà tim bỗng thấy nặng nề. Từ giây phút đó, ranh giới giữa công việc và cảm xúc bắt đầu mờ dần.
Những ngày sau, cô theo anh trong mọi cuộc họp, chuyến công tác, và cả những buổi đêm anh làm việc đến khuya. Anh ít nói, nhưng mỗi lời đều đủ khiến người khác im lặng. Anh không cười, nhưng đôi khi ánh mắt nhìn cô lại dịu đi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Một buổi tối, trong phòng làm việc chỉ còn hai người. Anh ngồi dựa ghế, tháo cà vạt, giọng khàn thấp: “Cô có biết tại sao tôi chọn cô không?”
Cô lắc đầu.
“Vì cô giống một người.”
Cô hơi run. “Là ai vậy ạ?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa kính, nơi thành phố lấp lánh ánh đèn. Ánh mắt anh xa xăm, đầy những điều không thể nói.
Ngọc Yên đứng lặng. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra đằng sau vẻ lạnh lùng của anh là một khoảng trống không ai chạm tới.
Cô không biết rằng, cái tên “Lâm Ngọc Yên” đang dần khơi dậy trong anh một ký ức bị chôn vùi — và cùng với nó, là một cơn sóng cảm xúc sắp cuộn trào.