nơi tình yêu bắt đầu

Chương 8: Lằn Ranh Giữa Sự Thật Và Trái Tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua tấm rèm, chiếu xuống bàn làm việc phủ đầy tài liệu. Lâm Ngọc Yên ngồi lặng, mắt dán vào màn hình, nhưng tâm trí không còn ở đó. Từng lời Trần Hạo Vũ nói tối qua cứ vang mãi trong đầu: “Cô khiến tôi sợ.”

Cô hiểu nỗi sợ đó không chỉ đến từ cảm xúc – mà còn từ những vết thương quá khứ mà anh chưa bao giờ kể. Cô cũng sợ. Sợ rằng nếu anh biết cô mang họ Lâm, mọi thứ giữa họ sẽ sụp đổ.

Buổi họp sáng bắt đầu bằng không khí nặng nề. Dự án lớn của tập đoàn bị kiểm toán phát hiện sai lệch dữ liệu tài chính, có dấu hiệu rò rỉ nội bộ. Tất cả các trưởng phòng đều cúi đầu, chỉ có Hạo Vũ vẫn bình thản, ánh mắt sắc như dao. “Tôi muốn báo cáo chi tiết trước trưa nay. Không có lý do, không có lỗi hệ thống. Ai liên quan sẽ phải rời khỏi đây.”

Ngọc Yên ngồi im, tim đập nhanh. Khi ánh mắt anh lướt qua, cô thấy trong đó có sự nghi ngờ rất nhỏ, nhưng lại khiến cô lạnh sống lưng.

Đến giữa trưa, cô được gọi lên phòng Tổng Giám đốc. Cửa khép lại, anh không ngẩng đầu, chỉ đẩy tập hồ sơ về phía cô. “Giải thích giúp tôi vì sao trong tài khoản dự án, dấu đăng nhập lại trùng với máy của cô.”

Cô chết lặng. “Em… không biết. Có thể hệ thống tự động…”

“Đừng nói dối.” – giọng anh lạnh đến rợn người. “Tôi ghét nhất là sự giả tạo.”

“Em không giả!” – cô gần như bật khóc. “Em không làm gì sai cả.”

Anh đứng dậy, bước về phía cô. “Nếu không phải cô, thì ai? Cô làm việc trực tiếp trên hệ thống của tôi, cô có quyền truy cập cao nhất.”

Cô run rẩy, nước mắt rơi mà vẫn cố nói: “Em chỉ làm theo nhiệm vụ! Nếu anh không tin thì cứ điều tra đi, em không sợ.”

Anh im lặng. Trong đôi mắt anh, giận dữ và bối rối trộn lẫn. Một giây sau, anh khẽ xoay người, tránh ánh nhìn của cô. “Ra ngoài đi. Tôi cần thời gian.”

Cô rời khỏi phòng, lòng đau nhói. Những lời anh nói như những nhát dao, lạnh lùng nhưng lại khiến cô thấy mất mát hơn cả bị sỉ nhục. Cô biết anh nghi ngờ – và điều đó đau hơn bất cứ điều gì khác.

Tối hôm ấy, cô ngồi trong căn phòng nhỏ trọ, mở lại chiếc laptop cá nhân. Một email lạ xuất hiện, gửi từ địa chỉ không tên, chỉ có dòng duy nhất:

“Ngọc Yên, cô nghĩ mình có thể che giấu được bao lâu? Cái chết của cha cô không phải ngẫu nhiên. Và người đứng sau… chính là Trần Hạo Vũ.”

Toàn thân cô lạnh toát. Cô đọc lại dòng chữ ấy hàng chục lần, nhưng từng chữ như kim đâm vào tim. Không thể nào. Cô không tin. Người đàn ông ấy – dù lạnh lùng, dù xa cách – chưa bao giờ là kẻ tàn nhẫn như trong lời đồn.

Cô mở hồ sơ cũ, hình ảnh cha cô hiện lên: nụ cười hiền, ánh mắt mệt mỏi trong bức ảnh chụp cùng đồng nghiệp. Dưới cùng là logo cũ của Thiên Phong Group. Tất cả những manh mối đều dẫn về nơi cô đang làm việc – về anh.

Đêm đó, cô không ngủ. Cô muốn tin anh, nhưng lý trí lại nhắc rằng mọi chuyện đều có nguyên nhân. Sáng hôm sau, cô đến công ty sớm, âm thầm vào phòng dữ liệu. Cô biết mật khẩu hệ thống phụ – vì từng thấy anh nhập. Cô chỉ định xem lại nhật ký giao dịch, nhưng khi vừa mở file, một giọng nói vang lên phía sau:

“Cô đang làm gì vậy, Lâm Ngọc Yên?”

Tim cô thắt lại. Anh đứng ở cửa, ánh mắt tối sầm.

“Em… chỉ muốn kiểm tra lại báo cáo.”

“Không có quyền, nhưng vẫn xâm nhập?” – Anh tiến lại, từng bước nặng nề. “Cô đang chứng minh điều gì? Rằng tôi nên tin cô hay rằng tôi đã sai khi tin cô ngay từ đầu?”

“Không phải như vậy!” – cô cố nói, nước mắt tràn ra. “Em chỉ muốn làm rõ… cha em…”

Anh sững người. “Cha em?”

Cô cắn môi, biết mình đã lỡ lời. “Em… cha em từng là nhân viên ở đây. Ông mất mười năm trước, vì một vụ bê bối bị vu oan…”

“Và cô đến đây để điều tra?” – giọng anh khàn lại, ánh mắt nặng như chì. “Tất cả chỉ là dối trá sao?”

“Không! Em không dối anh!”

Anh nhìn cô thật lâu, đôi mắt đầy thất vọng. “Tôi nên hiểu ra sớm hơn. Họ Lâm… đúng là không bao giờ thay đổi.”

Câu nói ấy như xé nát tim cô. Cô bật khóc, muốn giải thích, nhưng anh quay đi.

“Rời khỏi đây, Ngọc Yên. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”

Cánh cửa đóng lại, tiếng khóa điện tử vang lên lạnh lẽo. Cô đứng lặng giữa căn phòng tối, cảm giác như tất cả ánh sáng trên thế giới này vừa vụt tắt. Cô không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Chỉ biết rằng, giữa họ – giữa tình yêu vừa nhen nhóm và sự thật vừa hé lộ – đã xuất hiện một vực sâu không thể nào vượt qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×