nơi tình yêu bắt đầu

Chương 7: Bão Ngầm Sau Ánh Đèn Kính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau cuộc trò chuyện đêm ấy, giữa họ là một khoảng lặng khó gọi tên. Trần Hạo Vũ vẫn là người đàn ông nghiêm nghị với đôi mắt lạnh lùng, bước đi vững vàng qua từng tầng văn phòng, còn Lâm Ngọc Yên thì càng cẩn trọng trong từng hành động, từng lời nói. Nhưng những ánh nhìn chạm nhau thoáng qua, những lần bàn tay vô tình chạm vào nhau khi trao hồ sơ – tất cả đều như mồi lửa âm ỉ đang chờ bùng lên.

Buổi sáng, trong cuộc họp điều phối dự án, Ngọc Yên trình bản kế hoạch chi tiết. Giọng cô bình tĩnh, từng con số rõ ràng. Hạo Vũ lắng nghe, ánh mắt anh không còn lạnh như mọi khi mà là sự tập trung xen lẫn quan tâm thật sự. Sau buổi họp, khi mọi người ra ngoài, anh nói khẽ: “Tôi sẽ xem lại thêm. Cô ở lại một lát.”

Cửa đóng, căn phòng chỉ còn tiếng gió thổi qua khung kính. Anh đứng dậy, bước chậm rãi đến gần cô. “Dạo này cô tránh mặt tôi.”

Cô hơi run, cố giữ giọng bình tĩnh: “Không ạ. Em chỉ bận với công việc.”

“Bận đến mức không nhìn tôi một lần?” Anh hỏi, giọng thấp và chậm, nhưng mỗi chữ như chạm vào nơi nhạy cảm nhất trong lòng cô.

Cô im lặng. Ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô – đôi mắt trong trẻo mà cứng cỏi, đôi môi khẽ mím như đang kìm nén điều gì đó. Anh thở ra, lùi lại một bước, nhưng ánh nhìn vẫn không rời. “Tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách. Nếu không, tôi sẽ không kiểm soát nổi mình.”

Lời cảnh báo ấy khiến cô cảm thấy vừa đau vừa xót. Cô gật đầu, cúi thấp. “Em hiểu.”

Buổi chiều, tin đồn bắt đầu lan ra. Trong quán cà phê tầng trệt, vài nhân viên thì thầm:

“Nghe nói Tổng Giám đốc hay gọi cô trợ lý mới vào phòng riêng.”

“Thật không? Cô ta dựa vào gì mà được tin tưởng vậy?”

Cô bước ngang qua, nghe rõ từng lời, nhưng chỉ mỉm cười nhạt. Cô biết, thế giới công sở tàn nhẫn – đôi khi người ta chỉ cần một lý do nhỏ để đồn đại về người khác.

Tối hôm đó, cô mang hồ sơ lên văn phòng anh. Ánh đèn vẫn sáng, cửa hé mở, anh đang đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dòng xe như nhìn vào một mê cung không lối ra.

“Vào đi.” – anh nói mà không quay lại.

Cô đặt tập hồ sơ lên bàn. “Em xin phép về trước.”

“Đợi đã.”

Anh xoay người, ánh sáng mờ chiếu lên khuôn mặt anh, vừa nghiêm nghị vừa mệt mỏi. “Cô có tin vào định mệnh không?”

Cô sững người. “Em... chưa từng nghĩ đến.”

“Còn tôi,” anh khẽ cười, giọng buồn như gió đêm, “tôi nghĩ con người chẳng thể trốn khỏi nó.”

Anh tiến lại gần. “Cô xuất hiện đúng lúc tôi cần một người tin tưởng, đúng lúc tôi tưởng như mọi thứ đã sụp đổ. Nhưng càng gần cô, tôi càng thấy sợ.”

“Sợ điều gì ạ?”

“Sợ cô khiến tôi quên mất bản thân.”

Cô đứng lặng, tim đập loạn, không dám nhìn thẳng. Anh cúi xuống, đôi mắt gần kề, giọng trầm ấm như gió vờn bên tai: “Cô có biết ánh mắt mình giống ai không?”

“Không ạ.”

“Giống người từng khiến tôi mất tất cả.”

Không gian chao đảo. Cô nuốt khan, tay siết chặt tài liệu. “Nếu vậy, chắc em nên đi.”

Anh nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt anh tối lại, giọng khàn gần như là van xin: “Đừng đi, Ngọc Yên.”

Khoảnh khắc đó, cả thế giới như ngừng lại. Cô cảm nhận rõ hơi thở anh, ấm và gần đến mức khiến cô choáng váng. Trong đôi mắt anh không còn sự lạnh lùng của Tổng Giám đốc, chỉ còn một người đàn ông đang đấu tranh giữa lý trí và trái tim.

Nhưng rồi anh buông tay, lùi lại. “Xin lỗi. Cô đi đi.”

Cô quay bước, nhưng nước mắt đã rơi. Khi cửa khép lại, anh ngồi phịch xuống ghế, bàn tay che mắt, hơi thở nặng nề.

Cảm xúc, thứ anh từng khinh thường, giờ lại trở thành xiềng xích trói chặt chính mình.

Ở hành lang, Ngọc Yên dừng lại, nhìn vào tấm kính phản chiếu hình bóng anh. Cô tự hỏi, nếu một ngày anh biết cô đến đây không chỉ vì công việc, mà còn vì sự thật về cha mình, liệu khi ấy… họ còn có thể nhìn nhau bằng ánh mắt như bây giờ không?

Bên ngoài, gió cuốn theo hơi lạnh của đêm, và thành phố rực sáng như thể đang chứng kiến một cơn bão âm thầm sắp ập đến – cơn bão mang tên “định mệnh.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×