nụ cười trả thù

Chương 6: Chiến lược báo thù


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi gặp gỡ đầu tiên với Hạo Thiên, Linh Nhi trở về với tâm trạng không hoàn toàn là vui hay buồn — nhiều hơn là một trạng thái tỉnh táo, tập trung. Ba năm rèn luyện, bao kế hoạch, bao bước chuẩn bị cuối cùng cũng phải được biến thành hành động thực tế. Và chiến lược báo thù cô chọn không phải là ném bom lớn một lần mà là tấn công từ nhiều phía, ép kẻ thù tự sụp đổ bằng chính những vết thương họ đã tạo ra.

Cô ngồi vào bàn làm việc ở văn phòng riêng — không phải phòng họp tráng lệ nơi cô xuất hiện trước công chúng, mà góc nhỏ, máy tính cá nhân, bảng kế hoạch dán kín tường. Trên bảng là sơ đồ liên hệ, danh sách mục tiêu, và hàng loạt bước từng bước rõ ràng: truyền thông, thị trường, pháp lý, nhân sự. Mỗi mũi nhọn đều đã được tính toán để không lộ quá nhiều và luôn có thể rút lui nếu cần.

Mục tiêu đầu tiên của cô: công ty cũ của Ngọc Khang — nơi chứa đầy kỷ niệm nhưng giờ là biểu tượng của sự phản bội. Khang không chỉ là kẻ tình cũ, mà còn là đồng nghiệp từng lợi dụng cô để vươn lên. Hạ gục anh ta có nghĩa là khiến tiếng tăm của anh ta sụp đổ; nhưng làm thế nào để không bị kết tội là câu hỏi cô phải trả lời.

Linh Nhi bắt đầu bằng việc tiếp cận những mắt xích nhỏ mà cô từng biết — nhà cung cấp, các đối tác phụ, các nhân viên cũ đang bất mãn. Cô dùng danh phận mới, lời lẽ khôn khéo, và những lợi ích hợp lý để kéo họ về phía mình. Không một lời xúc phạm, không một giọt nước mắt than vãn — tất cả là hợp đồng, cam kết, con số. Cô biết, trong giới doanh nhân, lợi ích là thứ khiến người ta hành động nhanh nhất.

Buổi sáng, cô có một cuộc gặp với Giám đốc điều hành một công ty cung cấp lớn, người đã từng có mâu thuẫn nhỏ với công ty của Khang. Linh Nhi ngồi thẳng, trình bày đề xuất hợp tác mang lại lợi nhuận rõ ràng. Giám đốc kia lắng nghe rồi gật đầu: “Cô đưa ra con số rất hấp dẫn. Nếu làm ăn với cô, tôi có thể cân nhắc điều chỉnh hợp đồng cũ với bên kia.” Một nụ cười nhạt hiện lên nơi khóe môi của Linh Nhi. Đó là mũi công không ồn ào nhưng có sức nặng: khi nhà cung cấp thay đổi, chuỗi cung ứng của công ty Khang sẽ gặp rắc rối.

Cô tiếp theo bắt đầu thao tác trên mặt trận truyền thông. Không phải những bê bối ồn ào, không phải khoét sâu nỗi đau cá nhân — đó sẽ chỉ khiến cô bị coi là người trả thù bẩn. Thay vào đó, cô chuẩn bị chuỗi bài phân tích thị trường, những bài PR chuyên nghiệp về rủi ro quản trị, liệt kê các sai sót trong quản lý chuỗi cung ứng, và khéo léo nhắc đến “những công ty thiếu minh bạch” mà không nêu tên. Các bài được đăng trên các trang uy tín, phân tích sắc bén, khiến đối tác và nhà đầu tư bắt đầu nhìn lại hoạt động kinh doanh của những công ty yếu kém — trong đó, công ty Khang nằm trong số những cái tên bị nghi ngờ.

Một bước khác cô sử dụng: nhân sự. Biết rằng mọi công ty đều run rẩy khi nhân tài rời đi, Linh Nhi bắt đầu tiếp cận vài trưởng bộ phận cũ, mời họ đến làm việc trong dự án mới với quyền lợi tốt hơn. Lời mời của cô không chỉ là tiền — đó là cơ hội phát triển, là môi trường lãnh đạo chuyên nghiệp mà họ từng ao ước. Từng người một, những nhân tố chủ chốt rục rịch lắng nghe. Khi họ rời đi, lỗ hổng để lại trong công ty Khang là không nhỏ.

Tuy nhiên, kế hoạch không chỉ dừng ở công ty Khang. Cô biết những kẻ đã hại cô không chỉ có Khang. Có lời khai sai pháp lý để đẩy cô vào thế khó? Có những đối tác quyết định rút lui vào đúng lúc thì phải có người đứng sau bóp cò. Cô quyết tâm làm rõ từng khâu: tìm ra ai đã tác động, ai đã hưởng lợi. Đội pháp lý của cô bắt tay làm việc thầm lặng, rà soát hợp đồng, tìm lỗ hổng, thu thập chứng cứ. Mọi hành động đều được thực hiện cẩn trọng, theo khuôn phép pháp lý, để khi phát nổ, cô hoàn toàn vô tội về mặt hình thức.

Trong lúc đó, Hạo Thiên xuất hiện như một nhân tố khó lường. Anh từng đứng quan sát cô tại sự kiện, và kể từ đó, có một vài cuộc tiếp xúc gián tiếp giữa họ: một cuộc gặp ngắn thay mặt quỹ đầu tư, rồi một tin nhắn chuyên nghiệp đề nghị trao đổi về một dự án chung. Linh Nhi chấp nhận, không giấu giếm mục đích: cô cần một liên minh tạm thời với những người có ảnh hưởng – và Hạo Thiên rõ ràng là một trong số đó.

Cuộc gặp đầu tiên giữa họ sau hội thảo mang tính chất công việc. Họ gặp nhau tại phòng họp nhỏ, ánh sáng dịu, không có mấy người xung quanh. Hạo Thiên khởi đầu bằng cách hỏi thẳng: “Cô muốn gì từ tôi?” Giọng anh thẳng, không câu nệ. Linh Nhi nhìn thẳng vào mắt anh, trả lời bằng sự thẳng thắn và khéo léo: “Tôi có một số dự án và danh sách đối tác mà tôi tin rằng hợp tác với anh sẽ có lợi cho cả hai bên. Hơn nữa, tôi tin rằng anh và tôi có thể hỗ trợ nhau trong vài chiến lược thị trường.” Câu nói đủ chuyên nghiệp để không gợi ra mục đích thật sự: hạ bệ kẻ thù cũ.

Hạo Thiên không nói nhiều về cảm xúc. Anh quan sát, gạch chân vài điểm, rồi hỏi về mục tiêu lợi nhuận, thời gian, và rủi ro. Cách anh làm việc khiến Linh Nhi ấn tượng — con người này lạnh lùng, quyết đoán, và toàn tâm với số liệu. Nhưng trong những câu trả lời ngắn ngủi, cô bắt gặp một điều khác: sự tôn trọng dành cho những người làm bài bản. Điều đó khiến cô nhẹ nhàng mở lòng một chút; nhưng cô biết, tình cảm ở thời điểm này là thứ có thể phá tan kế hoạch.

Dần dần, Hạo Thiên trở thành người hợp tác về một số dự án công nghệ mà cô đang phát triển. Sự xuất hiện của anh đã giúp đưa dự án của cô vào tầm mắt của nhiều nhà đầu tư lớn, đồng thời cũng làm cho kế hoạch tạo áp lực lên công ty Khang trông tự nhiên hơn — khi một thương vụ mới xuất hiện, nhà đầu tư có xu hướng rút vốn khỏi các khoản đầu tư rủi ro, và chính điều đó khiến Khang gặp khó khăn về tài chính tạm thời.

Có một khoảnh khắc khiến Linh Nhi chùng lại, không phải vì sợ hãi, mà vì lạ lùng. Sau một cuộc họp muộn, khi cả hai cùng rời tòa nhà, Hạo Thiên bất ngờ dừng lại, giọng anh hơi thấp: “Cô có chắc kế hoạch này không? Trả thù sẽ khiến cô không thể buông bỏ quá khứ.” Linh Nhi nhìn anh, thấy trong ánh mắt anh không chỉ đơn thuần là tò mò hay suy đoán công việc — có sự quan tâm. Cô mỉm cười, cố gắng kiên định: “Tôi không trả thù vì hận thù thuần túy. Tôi muốn công lý cho những thứ đã bị lấy đi. Và nếu trên đường đi, tôi tìm thấy điều gì tốt đẹp hơn, thì đó là điều may mắn.” Câu trả lời đủ nhẹ nhàng để không làm anh phản đối, nhưng đủ kiên định để không làm cô lung lay.

Mỗi bước đi của cô luôn kèm theo rủi ro. Có lần, một trong những bài phân tích mà đội PR của cô khéo léo gieo vào báo chí khiến cổ phiếu của công ty Khang giảm nhẹ. Tin tức lan nhanh, đối tác bắt đầu hoang mang. Khang gọi điện ầm ĩ, chất vấn ai đứng sau các bài viết phân tích. Anh không biết rằng ngay cả những người thân cận cũng đã bị cô tiếp cận. Sự hoảng loạn của anh là một món khoái cảm chậm rãi trong trái tim cô, nhưng cô không để cho điều đó che mờ lý trí — tất cả đều phải theo kịch bản.

Một tối, khi mọi thứ dường như thuận lợi, một biến cố xảy ra: một nguồn tin bất ngờ gửi tới ban pháp chế của cô một bộ tài liệu cho thấy có sự giao dịch mờ ám giữa một đối tác cũ và một số nhân vật trong công ty Khang. Những con số, email, sao kê — tất cả đều là manh mối quan trọng để cô đi tới bước tiếp theo: kiện tụng, hoặc ít nhất là gây áp lực pháp lý. Cô không khơi mào ồn ào; thay vào đó, cô chuyển toàn bộ cho đội pháp lý đánh giá, cẩn thận xác minh tính chân thực. Khi mọi thứ được định vị chắc chắn, cô sẽ tung ra cú đấm quyết định — không phải bằng cảm xúc, mà bằng pháp lý và công khai minh bạch.

Tuy nhiên, giữa những mưu toan tỉ mỉ đó, có những khoảnh khắc rất nhỏ, rất riêng tư, khiến cô thấy tim mình không còn hoàn toàn đóng băng. Có lần, Hạo Thiên đến đón cô sau một buổi thảo luận, anh đưa cô một cốc cà phê nóng và nói một câu vô cùng đơn giản: “Làm việc quá khuya không tốt cho sức khỏe.” Câu nói chẳng có vẻ gì lãng mạn, nhưng trong nó có sự quan tâm thực tế. Linh Nhi nhận lấy cốc cà phê, đôi tay hơi rung — không vì lạnh, mà vì cảm giác bất ngờ: có người thật sự nhìn thấy cô không chỉ như một kế hoạch hay một bàn cờ.

Cảm xúc đó khiến cô cảnh giác. Cô không muốn để tình cảm xen vào lúc này. Nhưng trái tim lại có cách riêng để nổi loạn: nó khiến cô nhớ về những lúc yếu mềm, những khoảnh khắc một người có thể muốn được dựa vào. Cô không chối bỏ điều đó, nhưng cô biết cần cân bằng. Báo thù là mục tiêu, còn tình yêu là rủi ro — và cô sẽ không cho phép rủi ro phá hỏng chiến lược.

Một tuần sau, trước sự bàng hoàng của Khang, những rạn nứt bắt đầu lộ rõ: nhà cung cấp quan trọng chậm giao hàng, một trưởng phòng then chốt xin nghỉ việc, và cổ phiếu công ty trồi sụt theo các thông tin phân tích. Khang gọi cho Linh Nhi trong một cơn điên dại, chất vấn với giọng gần như gằn giọng: “Em là ai mà lại đứng sau chuyện này? Em muốn gì?” Linh Nhi nghe máy. Trong giọng cô không hề run, chỉ có sự lạnh lùng: “Anh có thể tự hỏi bản thân nhiều hơn là hỏi tôi. Vì thực tế, ai từng làm tổn hại người khác rồi sẽ phải trả giá.” Cúp máy. Không một lời xúc phạm, không một cuộc đấu khẩu — chỉ là sự phán quyết nhẹ nhàng.

Đêm đó, Linh Nhi ngồi trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố lấp lánh. Trận chiến chỉ mới gây được những vết xước đầu tiên. Cô biết còn rất nhiều bước phải đi: củng cố chứng cứ, chờ thời điểm tung cú đấm pháp lý, và đồng thời bảo vệ chính mình trước những phản công. Hạo Thiên vẫn ở bên, không quá xâm nhập nhưng luôn sẵn một bàn tay giúp đỡ khi cần. Sự hiện diện của anh vừa là lợi thế, vừa là mối nguy cho trái tim cô.

Cô thở dài, để ngọn lửa báo thù âm ỉ trong lòng. “Mỗi người sẽ nhận lại đúng những gì đã gieo,” cô tự nhủ. Và với đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm, cô viết tiếp các ghi chú trên bảng kế hoạch — từng bước, từng mũi kim, cô sẽ may lại mạng lưới cuộc đời mình, biến đau thương thành tri thức, biến tổn thương thành sức mạnh.

Kết thúc tuần, một email được gửi tới ban giám đốc công ty Khang: đề nghị một cuộc họp kiểm toán độc lập về các giao dịch trong hai năm qua. Email không nêu tên người gửi, nhưng các bằng chứng đã được nộp kèm. Những con số đang chờ lời giải, và con tim những người đã từng làm tổn hại cô đập nhanh hơn bao giờ hết. Chiến lược đã bắt đầu có hiệu quả — nhưng đường dài còn lắm chông gai.

Trước khi tắt đèn, Linh Nhi gửi một tin nhắn ngắn cho Hạo Thiên: “Cám ơn đã hỗ trợ ngày hôm nay.” Anh trả lời nhanh: “Chỉ là chuyện công việc. Nhưng nếu cần, tôi sẽ luôn ở đây.” Dòng chữ đơn giản ấy làm cô mỉm cười, rồi nghiêm nghị trở lại. Cô không phải là người cần an ủi, cô là người tự tạo ra lửa để nung mình.

Tối đó, trong bóng tối yên tĩnh, kế hoạch tiếp theo được hình thành trong đầu cô — phức tạp hơn, tinh tế hơn, và quyết liệt hơn. Cô khép lại ngày với một câu thầm trong lòng: “Họ chưa thấy gì cả. Đợi tới khi bão tới, họ sẽ hiểu thế nào là trả giá.” Và ánh đèn tắt dần, để lại nàng giữa đêm — lạnh lùng, thông minh và đầy quyết tâm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×