nụ cười trả thù

Chương 7: Ván bài đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu đã bước sang tuần cuối cùng của tháng mười, ánh nắng nhạt hơn nhưng vẫn đủ chói chang để phản chiếu lên những tòa nhà cao tầng của thành phố. Linh Nhi đứng trước cửa kính văn phòng, nhìn dòng người hối hả bên ngoài, lòng tràn đầy quyết tâm. Sau nhiều tháng chuẩn bị, chiến lược báo thù của cô đã đi vào những bước đầu tiên, nhưng cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.

Buổi sáng hôm ấy, Linh Nhi có một cuộc họp quan trọng với đội pháp lý và phòng PR của mình. Cô vạch ra ván bài đầu tiên: một cú chấn động vừa đủ để khiến công ty Khang phải run rẩy, nhưng không gây ồn ào quá mức, đảm bảo cô vẫn giữ được thế chủ động. Từng chi tiết nhỏ, từ cách nộp bằng chứng, sắp xếp thời gian họp kiểm toán, cho tới việc thả các bài viết phân tích thị trường khéo léo vào truyền thông — tất cả đều được tính toán kỹ lưỡng.

Nhóm pháp lý báo cáo rằng các chứng cứ về những giao dịch mờ ám trong hai năm qua đã được tổng hợp đầy đủ. Các email, hợp đồng, biên bản và sao kê ngân hàng đều thể hiện những sai phạm rõ ràng, nhưng tinh tế đến mức nếu không phân tích kỹ, sẽ khó ai nhận ra. Linh Nhi gật đầu hài lòng: “Đúng vậy, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Khi ván bài được mở ra, chúng ta phải khiến họ tự lộ ra lỗi lầm mà không cần tôi phải ra tay trực tiếp.”

Cùng lúc, đội PR trình bày kế hoạch truyền thông: các bài viết phân tích, đánh giá rủi ro và sự thiếu minh bạch trong quản trị sẽ lần lượt xuất hiện trên các trang uy tín. Không một lần nào gọi thẳng tên công ty Khang, nhưng những người trong ngành sẽ dễ dàng nhận ra mục tiêu. “Tinh tế, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực,” Linh Nhi nhận xét, mắt sáng lên tia hài lòng.

Đúng 9 giờ sáng, bài phân tích đầu tiên được đăng tải. Ngay lập tức, các nhà đầu tư quan tâm, bàn tán râm ran trên các diễn đàn và mạng xã hội. Cổ phiếu của công ty Khang bắt đầu chao đảo. Những đối tác quan trọng lắc đầu, tự hỏi về tính minh bạch và khả năng quản lý của công ty. Từng chút một, Linh Nhi thấy ván bài đầu tiên bắt đầu có tác dụng: không cần một cú đánh mạnh, nhưng đủ để tạo ra xung động, khiến mọi người nghi ngờ và dè chừng.

Buổi trưa, Khang gọi điện. Giọng anh vừa căng thẳng vừa tức giận: “Linh Nhi… em là ai mà đứng sau chuyện này? Đây là trò gì?” Cô nghe máy, mỉm cười nhẹ, giọng nói điềm tĩnh: “Anh không cần biết. Chỉ là hậu quả của việc làm sai lầm thôi, Khang.” Không lời xúc phạm, không lời hăm dọa — chỉ là sự lạnh lùng đáng sợ. Anh nghe xong, im lặng vài giây, rồi gầm gừ cúp máy. Đó là khoảnh khắc Linh Nhi thầm mỉm cười: ván bài đã bắt đầu tạo áp lực.

Chiều hôm đó, Linh Nhi tới một cuộc gặp mặt với các trưởng bộ phận cũ của công ty Khang, những người đang chán nản với môi trường làm việc cũ. Cô nhẹ nhàng mời họ tham gia dự án mới, với chế độ đãi ngộ tốt hơn, cơ hội phát triển rõ ràng và môi trường làm việc chuyên nghiệp. Những người này không cần nhiều thuyết phục; họ nhìn vào sự tự tin, uy quyền và trí tuệ của Linh Nhi mà quyết định. Từng người một, họ đồng ý chuyển sang làm việc với cô. Như vậy, ván bài đầu tiên không chỉ tác động từ xa mà còn thâm nhập trực tiếp vào lực lượng nhân sự — một mũi nhọn vừa mềm mại vừa sắc bén.

Trong khi mọi chuyện đang tiến triển, Hạo Thiên xuất hiện, như một phần không thể thiếu trong ván bài. Anh liên hệ để trao đổi về một phần dự án công nghệ mới, đồng thời theo dõi phản ứng thị trường. Cuộc gặp diễn ra tại quán cà phê sang trọng, ánh sáng dịu dàng nhưng không làm mất đi sự nghiêm túc.

“Hãy nhìn kỹ, từng động thái của Khang sẽ phản ứng ra sao,” Hạo Thiên nói, giọng trầm nhưng đầy tinh tế. Anh đưa ra phân tích về hành vi tâm lý, đánh giá khả năng phản ứng của kẻ thù. Linh Nhi lắng nghe, nhận ra anh không chỉ là một đồng minh tạm thời; anh hiểu cô và biết cách biến những hành động của cô thành kết quả tối đa.

Sau khi trao đổi xong, Hạo Thiên nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô làm tất cả những việc này… để chứng minh điều gì với bản thân?” Linh Nhi nhíu mày, hơi ngạc nhiên vì câu hỏi không liên quan đến kế hoạch, nhưng vẫn giữ vững giọng điềm tĩnh: “Không chỉ chứng minh gì với bản thân. Tôi muốn tất cả những ai đã làm tổn hại tôi nhận ra, họ đã sai lầm khi đánh giá thấp tôi.”

Họ im lặng một chút, chỉ còn tiếng nhạc nền dịu dàng vang lên. Sự im lặng đó không căng thẳng, mà là một khoảng trống đầy ẩn ý: cả hai đều nhận ra sức hấp dẫn lẫn sự thận trọng trong mắt đối phương. Linh Nhi biết trái tim cô có chút rung động, nhưng vẫn không cho phép điều đó làm lu mờ mục tiêu.

Đêm hôm ấy, Linh Nhi trở về văn phòng, kiểm tra từng động thái thị trường. Những chỉ số cổ phiếu tiếp tục dao động, các đối tác cũ bắt đầu băn khoăn, và một số tin đồn nhẹ nhàng xuất hiện trong giới kinh doanh. Mọi thứ theo đúng tính toán: áp lực vừa đủ để khiến Khang phải lo lắng, nhưng không đến mức tạo ra phản ứng dữ dội.

Trong bóng tối, Linh Nhi đứng trước cửa sổ, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim mình. Cô biết rằng ván bài đầu tiên chỉ là mở màn. Chặng đường phía trước còn dài, còn nhiều nước cờ phải đi, và mọi bước đều phải giữ được sự lạnh lùng, tinh tế. Nhưng lần đầu tiên, cô cảm nhận vị ngọt của chiến thắng: không phải hận thù vụn vặt, mà là chiến lược đã bắt đầu đi đúng hướng.

Ngày hôm sau, Khang bất ngờ tổ chức một cuộc họp nội bộ, tất cả nhân viên chủ chốt đều có mặt. Anh ta cố gắng trấn an, hứa hẹn cải thiện mọi vấn đề, nhưng sự run rẩy trong giọng nói và ánh mắt lộ rõ: áp lực đang bủa vây. Những người Linh Nhi đã tiếp cận bắt đầu thể hiện thái độ chần chừ, thậm chí có ý định rút lui. Áp lực này chính là phần thưởng cho những công sức thầm lặng mà cô đã bỏ ra.

Một buổi tối khác, Hạo Thiên lại ghé qua văn phòng, mang theo báo cáo mới từ thị trường. Anh đặt trên bàn, nhìn cô: “Chúng ta đi đúng hướng. Nhưng Khang sẽ không chịu thua dễ dàng. Cậu ấy sẽ tìm mọi cách để phản công.” Linh Nhi gật đầu, đôi mắt lấp lánh quyết tâm: “Tôi đã chuẩn bị cho mọi kịch bản. Bất cứ phản công nào cũng sẽ nằm trong tầm kiểm soát.”

Khoảnh khắc này khiến cả hai im lặng, chỉ còn ánh sáng từ đèn bàn phản chiếu trên những khuôn mặt nghiêm túc. Linh Nhi nhận ra Hạo Thiên không chỉ là một đồng minh chiến lược, mà còn là tấm gương giúp cô giữ được sự bình tĩnh, khách quan, và sáng suốt. Trong khi trái tim vẫn nhịp đập nhanh hơn một chút, cô biết rằng mọi quyết định phải đi theo lý trí, không để cảm xúc xen vào.

Kết thúc ngày, Linh Nhi đứng trước cửa sổ, ngắm thành phố dưới ánh đèn, nở nụ cười tinh quái. Ván bài đầu tiên đã diễn ra, và kết quả bước đầu là sự rung động trong lòng những kẻ từng xem thường cô. Nhưng cô biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Những nước đi tiếp theo sẽ quyết định phần thắng cuối cùng — không chỉ về danh tiếng và sự nghiệp, mà còn về trái tim và quyền lực của chính cô.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng nhưng rạng rỡ. Linh Nhi nhắm mắt lại, thầm thì: “Ván bài đầu tiên… đã thành công. Họ sẽ không còn đường thoát.” Và trong lòng, cô đã sẵn sàng bước tiếp, chuẩn bị cho những bước ngoặt tiếp theo, nơi quyền lực, trí tuệ và tình cảm đan xen thành một cuộc chơi hoàn hảo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×