nữ họa sĩ và thỏa thuận định mệnh

Chương 2: Hợp Đồng Của Sự Phục Tùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tại văn phòng CEO tối giản, đầy tính nghệ thuật của Lãnh Phong, Thanh Yên đứng đối diện với người đàn ông đã mua lại số phận của cô. Căn phòng được trang trí bằng các tác phẩm điêu khắc trừu tượng, tạo cảm giác lạnh lẽo và kiểm soát.

Lãnh Phong đưa cho Thanh Yên một tập tài liệu mỏng, được đóng dấu kín. Đó là "Hợp Đồng Phục Tùng Nghệ Thuật".

"Đọc kỹ đi, Thanh Yên," Lãnh Phong nói, giọng anh ta không chút cảm xúc. "Tôi sẽ trả toàn bộ khoản nợ 50 triệu đô la. Đổi lại, cô phải trở thành 'nàng thơ sống' và 'tài sản riêng' của tôi trong một năm. Cô phải sống trong biệt thự của tôi, và cô phải phục tùng mọi yêu cầu của tôi."

Thanh Yên lật nhanh qua các trang. Các điều khoản vô cùng hà khắc và chi tiết: cô phải cắt đứt mọi liên lạc cũ, phải mặc trang phục do anh ta chọn, và phải sẵn sàng cho bất kỳ "buổi sáng tạo" nào, kể cả những buổi yêu cầu sự trần trụi và phục tùng cá nhân. Điều khoản cuối cùng khiến cô rùng mình: cô không được phép nói "Không" với bất kỳ yêu cầu nào của anh ta trong phòng ngủ.

"Tôi không phải là gái gọi!" Thanh Yên gằn giọng, khuôn mặt cô tái mét.

Lãnh Phong cười nhạt, tiến lại gần cô. "Cô là nghệ thuật của tôi. Cô là một sự trao đổi. Cô dùng tự do để mua lại danh dự cho cha cô. Hợp đồng này không chỉ là phục tùng thể xác, mà là sự phục tùng linh hồn. Cô sẽ phục vụ cảm hứng và sự kiểm soát của tôi."

Anh ta đưa cho cô một cây bút máy, loại thường được dùng để vẽ phác thảo.

"Ký đi," anh ta ra lệnh. "Hoặc cô có thể trở về và đối mặt với đám chủ nợ. Anh sẽ không nài nỉ."

Vì đường cùng và ngọn lửa trả thù bí mật (cô vẫn nghi ngờ anh ta có liên quan), Thanh Yên chấp nhận. Cô ký tên mình một cách dứt khoát.

Điểm nhấn Gợi Cảm/Tình Dục

Gợi Cảm: Sau khi Thanh Yên ký tên, Lãnh Phong không hài lòng với chữ ký trên giấy. Anh ta lấy cây bút đó, mở nắp.

"Chữ ký trên giấy là của luật sư. Tôi muốn dấu ấn của tôi trên cô," Lãnh Phong thì thầm. Anh ta nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh tay áo cô lên, để lộ một mảng da trắng mịn ở bắp tay.

Anh ta dùng đầu bút (vẫn còn dính mực) vẽ một nét nhỏ, dứt khoát lên da thịt cô. "Đây là hợp đồng của chúng ta. Cô thuộc về tôi."

Sau đó, anh ta cúi xuống, hôn lên nét mực đó, một nụ hôn vừa lạnh lùng vừa chiếm hữu. Lời lẽ của anh ta đầy sự kiểm soát, rằng cô phải phục tùng mọi yêu cầu, và cô sẽ phải học cách yêu thích sự phục tùng này. Thanh Yên cảm thấy sự kích thích và sợ hãi trộn lẫn, biết rằng cô vừa bán mình cho một kẻ chiếm hữu tinh vi và nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×