Trời Hà Nội hôm ấy oi bức, nắng như thiêu đốt. Lê An, một cô gái ngoài hai mươi, vừa kết thúc ca làm thêm ở quán cà phê, mệt mỏi lê bước về nhà. Trong tay cô còn ôm chặt cuốn tiểu thuyết ngôn tình dày cộp vừa mượn từ hiệu sách – “Ái tình thiên định”.
Cô vốn là mọt sách chính hiệu, đọc ngấu nghiến đủ thể loại từ lãng mạn, cổ trang cho đến trinh thám. Nhưng kỳ lạ thay, cuốn tiểu thuyết này lại khiến cô… tức điên. Bởi nữ phản diện trong truyện – Lạc Tịnh Nhược – quá mức độc ác và ngốc nghếch. Suốt mấy trăm trang, nhân vật này chỉ biết làm chuyện xấu, tự đào hố chôn mình, cuối cùng bị cả thiên hạ ghét bỏ và chết thảm.
“Thật là nhân vật rác rưởi. Nếu mình là cô ta, mình sẽ không bao giờ điên rồ như thế.” – Lê An lẩm bẩm, vừa đọc vừa cau mày.
Đi ngang qua ngã tư, đèn xanh vừa bật. Cô không để ý, bước nhanh sang đường, mắt vẫn dán vào trang sách. Bỗng một tiếng còi ô tô chói tai vang lên.
“Cẩn thận!” – ai đó hét lên.
Lê An chưa kịp phản ứng thì ánh đèn pha chói lòa ập tới. Mọi thứ tối sầm.
Khi mở mắt, cô thấy mình nằm trong một căn phòng xa hoa, giường gấm lụa mềm mại, hương hoa thoang thoảng trong không khí.
“Đây… là đâu?” – Cô bật dậy, tim đập thình thịch.
Trước mặt là một tấm gương lớn khảm ngọc. Trong gương, phản chiếu không phải gương mặt quen thuộc của Lê An mà là một thiếu nữ kiều diễm, đôi mắt sắc sảo, môi đỏ như son, nhưng toát ra khí chất kiêu kỳ đến lạnh người.
Trái tim Lê An như ngừng đập. Cô nhận ra ngay – đây chính là Lạc Tịnh Nhược, nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc!
“Không thể nào… mình xuyên không sao?!” – Cô tự véo má, cảm giác đau đớn chân thực đến mức khiến đầu óc quay cuồng.
Ngay khi còn đang hoang mang, cửa phòng bật mở. Một nha hoàn chạy vào, cung kính hành lễ:
“Tiểu thư, người vẫn còn nghỉ ngơi sao? Hôm nay là ngày đại hội tuyển tú tại Vương phủ, người không thể đến trễ.”
Lê An sững sờ. Tất cả chi tiết đều khớp với nội dung truyện. Đây chính là đoạn mở đầu nơi Lạc Tịnh Nhược lần đầu ra mắt, gieo rắc ấn tượng xấu trong mắt nam chính – Tần Vân Hạo. Sau buổi này, hàng loạt bi kịch sẽ bắt đầu, dẫn tới cái chết thảm khốc ở chương cuối.
“Không được! Nếu mình đi theo kịch bản, chắc chắn sẽ chết!” – Cô tự nhủ, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.
Nha hoàn nghi ngờ nhìn sắc mặt tiểu thư, nhỏ giọng:
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Lê An cố trấn tĩnh, nở nụ cười gượng:
“Không sao. Chuẩn bị y phục đi, ta… muốn xuất hiện thật lộng lẫy.”
Trong đầu cô đã lóe lên một ý tưởng: nếu không thể trốn thoát, thì phải thay đổi kịch bản ngay từ đầu.
Khi xe ngựa chở nàng đến Vương phủ, cảnh tượng náo nhiệt đập vào mắt. Các thiếu nữ quý tộc xúng xính y phục, ríu rít cười nói. Tất cả đều mong lọt vào mắt xanh của Vương gia Tần Vân Hạo – nam chính của cuốn tiểu thuyết.
Lạc Tịnh Nhược theo nguyên tác vốn xuất hiện trong bộ váy đỏ rực, hống hách cười khẩy, khiến mọi người chê bai. Nhưng Lê An đã thay đổi: cô chọn một bộ váy màu xanh nhạt, toát lên vẻ dịu dàng thanh thoát.
Bước chân vào sảnh đường, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại. Họ ngỡ ngàng, bởi Lạc Tịnh Nhược hôm nay… không giống như lời đồn.
Ở vị trí cao nhất, Tần Vân Hạo – vị Vương gia trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt như sao trời – khẽ chau mày khi nhìn thấy nàng. Theo kịch bản, anh sẽ lập tức ghét bỏ cô. Nhưng lần này, ánh mắt anh chỉ thoáng qua một tia ngạc nhiên.
“Chẳng phải Lạc Tịnh Nhược vốn kiêu căng ngạo mạn sao? Vì sao hôm nay lại thế này?” – anh thầm nghĩ.
Đêm ấy, khi tiệc rượu tan, Lê An mệt rã rời nhưng trong lòng âm thầm mừng rỡ. Ít nhất, cô đã thay đổi được ấn tượng đầu tiên.
“Được rồi, Lạc Tịnh Nhược, ta sẽ viết lại số phận cho ngươi. Từ nay, ta không phải là nhân vật phản diện để bị giày xéo nữa… mà là chính ta – Lê An!”
Trong bóng đêm, đôi mắt nàng lóe lên ánh kiên định.