Buổi sáng đầu tiên sau khi xuyên vào thân xác Lạc Tịnh Nhược, nàng ngồi trước gương đồng, ngắm gương mặt kiều diễm với hàng mi cong dài, đôi mắt phượng kiêu sa và làn da trắng ngần. Dù mang nhan sắc làm điêu đứng cả kinh thành, nhưng cái danh “ác nữ” của Tịnh Nhược lại khiến ai nghe cũng lắc đầu ngán ngẩm. Trong nguyên tác, đây chính là mầm mống bi kịch – nhan sắc như lửa nhưng lòng người lại như băng, tự đẩy mình đến con đường diệt vong.
“Muốn sống, ta không thể đi lại vết xe đổ của cô ta.” – nữ chính thầm thì, bàn tay khẽ siết lại trên gương đồng.
Tiệc trà ở Vương phủ
Ngày hôm ấy, Tịnh Nhược được mời đến tiệc trà tại Vương phủ. Đây là nơi nàng – trong nguyên tác – đã từng ngang ngược gây sự với nữ chính thật, khiến tất cả quan khách coi nàng là trò cười. Và cũng là khởi đầu của mối thù dai dẳng giữa hai người.
Bước qua cổng phủ uy nghi, nàng nghe tiếng trống gõ nhịp, từng hàng tỳ nữ nối đuôi nhau đi lại. Sân phủ trải đầy gạch ngọc, ánh nắng phản chiếu làm cả không gian sáng rực như dát vàng.
“Tiểu thư, người… hôm nay trông có vẻ khác lạ.” – a hoàn Nguyệt Nhi thì thầm, đôi mắt ngập tràn thắc mắc.
Tịnh Nhược khẽ cười: “Khác lạ mới đúng. Ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ không để bản thân trở thành trò cười đâu.”
Trong đại sảnh, những vị tiểu thư, công tử quyền quý đã tề tựu đông đủ. Ở chính giữa là nữ chính gốc – Diệp Thư Vân, dáng vẻ dịu dàng, ánh mắt như suối trong. Nàng mặc y phục lụa màu lam nhạt, mỉm cười nói chuyện cùng mọi người, trông chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm.
Còn bên cạnh, nam chính – Tề Dục Vương gia – khoác bộ giáp nhẹ màu đen bạc, khí thế uy nghi, ánh mắt như đao kiếm. Trong nguyên tác, chàng luôn ghét cay ghét đắng Tịnh Nhược, chỉ xem nàng là kẻ đáng thương hại.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên
Khi Tịnh Nhược bước vào, tất cả ánh nhìn dồn đến. Người thì tò mò, kẻ lại thầm chế nhạo.
“Lạc tiểu thư đến rồi, chẳng biết hôm nay lại bày trò gì đây?” – một giọng nói mỉa mai vang lên.
Trong nguyên tác, đây là lúc Tịnh Nhược ngông cuồng, hắt trà vào người Thư Vân để thị uy. Nhưng lần này, nàng hít một hơi sâu, nở nụ cười nhàn nhạt, uyển chuyển hành lễ.
“Gặp gỡ các vị, thật là vinh hạnh.”
Câu nói lịch sự bất ngờ khiến cả sảnh yên lặng vài khắc. Không ít người ngỡ ngàng, bởi họ vốn chờ đợi màn náo loạn như thường lệ.
Diệp Thư Vân dịu dàng đáp: “Lạc tiểu thư hôm nay phong thái khác hẳn, thật khiến người bất ngờ.”
“Tiểu thư quá khen.” – Tịnh Nhược đáp lại bằng giọng điệu ôn hòa, đôi mắt cong cong như trăng non.
Ánh mắt Tề Dục Vương thoáng hiện tia nghi hoặc. Rõ ràng hắn từng chứng kiến nàng nhiều lần gây chuyện, sao hôm nay lại… trầm tĩnh thế này?
Cái bẫy đầu tiên
Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ cho đến khi một tiểu thư khác, vốn ghen ghét Tịnh Nhược, cố tình trượt tay làm đổ ly trà về phía nàng. Theo kịch bản cũ, Tịnh Nhược sẽ nổi giận, quát tháo ầm ĩ và mất hết thể diện.
“Ôi, thật thất lễ! Lạc tiểu thư, mong người thứ tội.” – ả giả vờ xin lỗi, nhưng ánh mắt ánh lên vẻ đắc thắng.
Tất cả khách mời đều nhìn chăm chú, như chờ đợi khoảnh khắc Tịnh Nhược làm loạn.
Nhưng nàng chỉ khẽ nghiêng người, tránh gọn vệt trà, rồi mỉm cười:
“Chỉ là chuyện nhỏ. Không cần bận tâm, tiểu thư. Lần sau cẩn thận là được.”
Lời nói nhẹ nhàng, thái độ điềm tĩnh khiến không khí thoáng chốc cứng đờ. Ngay cả kẻ vừa muốn hãm hại cũng đỏ mặt vì xấu hổ, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Một vài người ngồi gần khẽ gật gù: “Xem ra Lạc tiểu thư đã biết thay đổi.”
Ánh mắt Tề Dục Vương lóe sáng, lần đầu tiên dừng lại nơi nàng lâu hơn vài nhịp. Trong khi đó, Diệp Thư Vân khẽ siết chặt bàn tay dưới ống tay áo. Trong lòng nàng, một tia bất an thoáng qua – vì Lạc Tịnh Nhược này không còn đi theo quỹ đạo cũ nữa.
Ván cờ đổi hướng
Sau bữa tiệc, khi mọi người đã ra về, Tề Dục Vương cố ý bước đến chặn đường nàng.
“Lạc tiểu thư, hôm nay… ngươi khiến bản vương thấy khá lạ.” – giọng nói trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng dò xét.
Tịnh Nhược khẽ cúi đầu, môi nở nụ cười: “Người xưa có câu, vết xe đổ thì không nên đi lại lần hai. Ta chỉ không muốn bản thân tiếp tục khiến người khác chê cười mà thôi.”
Vương gia nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm khó đoán. Hắn không tin một người có thể thay đổi nhanh chóng đến thế. Nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn lại thấy nơi nàng không còn sự ngang ngược, mà là một sự kiêu hãnh khác – kiêu hãnh của người muốn tự cứu lấy số phận mình.
“Tốt nhất ngươi nên nhớ lời ngươi nói hôm nay.” – hắn buông ra một câu, rồi sải bước rời đi.
Nguyệt Nhi đứng cạnh chủ tử, mắt sáng lấp lánh: “Tiểu thư, người thật sự đã khiến Vương gia phải để ý rồi.”
Tịnh Nhược khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Chỉ mới là khởi đầu. Để sống sót, ta phải đi từng bước thật vững vàng. Và có lẽ, trò chơi này thú vị hơn ta tưởng.