Đêm buông xuống phủ Trình gia, một màn sương mỏng như tấm lụa trắng bao phủ lấy từng mái ngói đỏ sẫm. Trăng treo giữa trời, nhưng ánh sáng bị mây đen che lấp, chỉ còn lác đác vài tia sáng lạnh lẽo chiếu xuống. Trong viện yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió lùa qua kẽ lá, tất cả gợi nên một cảm giác âm trầm khó nói.
Đại sảnh vẫn còn sáng đèn. Bữa tiệc mừng thọ của lão thái gia vừa kết thúc không lâu, khách khứa đã lui về, nhưng dư âm của buổi tiệc vẫn còn văng vẳng. Những lời bàn tán, những ánh mắt soi mói, sự nghi kỵ âm thầm giữa các gia tộc vẫn còn như những làn khói chưa tan.
Trong một gian phòng bên cạnh, Lâm An Nhi ngồi dựa bên cửa sổ, tay khẽ xoay một chiếc quạt ngọc trắng tinh xảo. Ánh mắt nàng dõi theo vầng trăng mờ ảo trên cao, trong lòng dấy lên những tầng suy nghĩ phức tạp.
Theo nguyên tác, hôm nay là bước ngoặt đầu tiên đưa nữ phụ Tạ Du Nghiên vào con đường diệt vong.
Kịch bản vốn dĩ thế này: Trong yến tiệc, nàng sẽ bị gài bẫy, vu oan là kẻ cố ý chuốc say nữ chính để mưu hại danh tiết. Khi sự việc bại lộ, Trình Hạo Dương – nam chính trong truyện gốc – sẽ vô cùng căm ghét, thẳng tay sỉ nhục nàng trước mặt bao người. Từ đó, danh tiếng Tạ Du Nghiên rơi xuống vực sâu, mọi bang phái đều khinh thường. Đó là mồi lửa cho bi kịch kéo dài, dẫn đến cái chết thảm khốc sau này.
Nhưng hiện tại, nàng đã thay đổi kịch bản. Nhờ trí nhớ của kiếp trước – trí nhớ của một độc giả từng đọc truyện – nàng đã khéo léo xoay chuyển. Người bị vạch trần không phải nàng, mà lại là một nữ khách khác, vốn thân thiết với nữ chính. Cục diện tạm thời đảo ngược, nàng không chỉ giữ được thanh danh mà còn khiến nữ chính mới xuất hiện bị lung lay hình tượng.
Song, Lâm An Nhi hiểu rõ, đây chỉ mới là khởi đầu. Sau lưng nàng, còn có bàn tay của Tạ gia – gia tộc quyền thế, cũng là nguồn gốc của bi kịch mà Tạ Du Nghiên phải gánh chịu.
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Lan Nhi – nha hoàn thân cận – vội vã chạy đến, sắc mặt tái nhợt:
– Tiểu thư… có kẻ lạ vừa lẻn vào hậu viện. Thuộc hạ đi dò hỏi, nghe nói… là người của Tạ gia!
Nghe vậy, ánh mắt Lâm An Nhi thoáng lạnh đi.
Tạ gia… quả nhiên không chịu ngồi yên. Theo nguyên tác, đêm nay họ sẽ tiếp xúc với nữ phụ, trao cho nàng “bằng chứng giả” để hãm hại nữ chính. Khi nàng lỡ bước vào vũng bùn, mọi chuyện sẽ không còn đường lui.
– Chuẩn bị đi. – Giọng nàng trầm ổn nhưng kiên quyết. – Ta muốn tự mình gặp hắn.
Lan Nhi kinh hãi:
– Tiểu thư! Chuyện này… nguy hiểm lắm. Người đó vốn không có ý tốt. Hay là chúng ta báo với Trình thiếu gia trước?
Lâm An Nhi lắc đầu, ánh mắt sáng quắc như tia chớp trong đêm:
– Không cần. Đây là con đường mà ta buộc phải tự bước đi. Nếu không trực diện đối mặt, thì mãi mãi ta vẫn chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác.
Hậu viện phủ Trình gia vắng lặng. Bóng cây cổ thụ đổ dài, che khuất ánh sáng lờ mờ của đèn lồng. Trong khoảng sân tối tăm, vài bóng người vận áo đen tụ tập, nói chuyện thì thầm.
Một kẻ cầm đầu khẽ giọng:
– Kế hoạch lần này phải thật chu toàn. Chúng ta đưa cho Tạ tiểu thư bằng chứng giả, chỉ cần nàng động thủ, nữ chính sẽ mất hết danh dự. Đến khi mọi chuyện bại lộ, Tạ tiểu thư cũng không thể thoát khỏi vũng lầy.
Tên thuộc hạ thấp giọng đáp:
– Nhưng… nghe nói hôm nay Tạ tiểu thư thoát hiểm rồi. Nàng hình như không giống trước kia, tâm cơ thâm trầm hơn nhiều.
– Hừ! – Gã áo đen hừ lạnh. – Dù nàng có thông minh thế nào, cũng không thể thoát khỏi tay Tạ gia. Nàng sinh ra là con cờ, thì mãi mãi phải là con cờ.
Đúng lúc đó, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ bóng tối:
– Quân cờ ư? Các ngươi nhầm rồi.
“Cạch!” – Tiếng guốc nhẹ gõ trên nền đá, từng bước khoan thai, chậm rãi mà dứt khoát.
Ngọn đèn lồng được thắp sáng, chiếu rọi bóng dáng một nữ tử. Nàng vận y phục màu lam nhạt, gương mặt trắng ngần, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sáng như trăng non, nhưng lại chứa đựng hàn quang sắc bén.
Chính là Lâm An Nhi – trong thân phận Tạ Du Nghiên.
Đám người áo đen giật mình, vội lùi lại vài bước. Tên cầm đầu gằn giọng:
– Tạ tiểu thư… sao ngươi lại ở đây?
Lâm An Nhi khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đầy châm biếm:
– Đêm tối giấu giếm, âm thầm hại người. Đây là cách làm của Tạ gia sao?
– Ngươi… – Gã áo đen thoáng chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng: – Đây là lệnh từ gia chủ. Ngươi chỉ cần nghe theo, sau này Tạ gia sẽ cho ngươi vị trí mà ngươi muốn.
Lâm An Nhi khoanh tay, ánh mắt nhìn thẳng:
– Vị trí? Các ngươi nói là vị trí của một con cờ, hay vị trí của kẻ chết thay? Theo kịch bản mà các ngươi vạch ra, ta sẽ phải chịu hết mọi tai tiếng, còn các ngươi ung dung hưởng lợi. Đáng tiếc… ta không còn là Tạ Du Nghiên ngu ngốc của ngày trước nữa.
Lời nàng như dao cắt, khiến đám người áo đen nhất thời sững sờ.
Tên cầm đầu cau mày, ánh mắt lóe tia hung hãn:
– Tạ tiểu thư, ngươi chớ quên, ngươi vẫn mang họ Tạ. Ngươi chống lại, thì chính là phản bội gia tộc!
An Nhi lạnh nhạt đáp:
– Nếu cái gọi là gia tộc chỉ biết hy sinh ta để đổi lấy lợi ích, vậy phản bội có gì là sai?
Nàng bước thêm một bước, giọng nói vang vọng trong đêm tối:
– Từ nay, ta sẽ không để bất kỳ ai định đoạt số phận của mình. Các ngươi muốn biến ta thành kẻ xấu trong thiên hạ? Xin lỗi… ta sẽ tự viết lại câu chuyện này.
Đám áo đen sững người. Có lẽ, trong suy nghĩ của họ, Tạ Du Nghiên xưa nay chỉ là kẻ kiêu căng, dễ điều khiển. Nhưng giờ đây, người đứng trước mặt họ lại hoàn toàn khác – ánh mắt ấy kiên định, khí thế ấy mạnh mẽ, không hề giống một quân cờ dễ vỡ.
Tên cầm đầu nghiến răng:
– Xem ra… ngươi đã thật sự thay đổi. Nhưng Tạ gia không dễ tha thứ cho kẻ phản bội. Ngươi cứ chờ xem, sẽ có người đến xử lý ngươi!
Dứt lời, hắn ra hiệu. Cả nhóm áo đen nhanh chóng rút lui vào màn đêm, biến mất như chưa từng tồn tại.
Lan Nhi từ xa chạy tới, mặt cắt không còn giọt máu:
– Tiểu thư! Người không sao chứ?
An Nhi khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về khoảng sân vắng lặng. Trong lòng nàng, sóng gió cuộn trào.
Quả nhiên… kịch bản đã bắt đầu bị xé nát. Ta không còn đi theo con đường định sẵn. Nhưng như thế, cũng đồng nghĩa ta sẽ đối mặt với nguy hiểm gấp bội.
Nàng khẽ siết chặt chiếc quạt ngọc trong tay. Gió đêm thổi qua, vạt áo lay động, để lại một bóng hình kiên nghị giữa trời tối.
– Trò chơi này, ta sẽ chơi đến cùng. Nhưng người điều khiển… sẽ là ta, không phải Tạ gia.
Đêm ấy, ánh trăng cuối cùng cũng thoát khỏi mây đen, rọi sáng phủ Trình gia. Một chương mới của số phận vừa được viết lại – không còn là bi kịch được định sẵn, mà là con đường do chính Lâm An Nhi lựa chọn.