nữ phản diện, xin thoát kiếp bi thương!

Chương 16: Huyết độc trong đêm trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió núi ào ào thổi, mặt trăng treo cao như dõi theo vạn sự dưới nhân gian. Máu đỏ từ lưng Tề Dục Vương chảy ra, từng giọt nóng bỏng rơi xuống đất đá lạnh lẽo.

Tịnh Nhược run rẩy ôm lấy y, trái tim như bị xé thành từng mảnh. Người đàn ông trước mắt vốn dĩ uy nghi bất khả xâm phạm, nay lại vì che chắn cho nàng mà gánh chịu một chưởng kịch độc.

“Đừng nhắm mắt… ta đưa ngươi đi cứu trị ngay!” – giọng nàng lạc đi, vừa khẩn cầu vừa hoảng loạn.

Tề Dục Vương gượng cười, nắm lấy tay nàng, ngón tay lạnh toát nhưng lực đạo vẫn kiên định:

“Không sao… độc khí này không dễ giết được ta.”

“Ngươi câm miệng!” – Tịnh Nhược nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống má y. – “Ngươi phải sống. Ta không cho phép ngươi chết như vậy.”

Nàng biết rõ, độc chưởng Ma Cung từ lâu đã được liệt vào hàng tuyệt kỹ hắc ám, chỉ cần trúng một chiêu, mười kẻ thì chín chết một tàn phế. Vậy mà y dám hứng trọn chỉ để bảo vệ nàng.

Nỗi sợ hãi hòa lẫn giận dữ, nàng bế xốc y lên, vận khinh công lao vun vút xuống núi, tim đập hỗn loạn chẳng khác nào đang chạy đua cùng tử thần.

⛰️ Hành trình trong đêm

Đêm tối mịt mùng, rừng núi sâu thẳm. Tiếng côn trùng rền rĩ, tiếng sói tru xa xa. Tịnh Nhược cắn răng, không dám dừng lại dù chân mỏi nhừ, máu từ vết thương của y thấm ướt cả vạt áo nàng.

Ánh mắt Tề Dục Vương mơ hồ, đôi khi khép lại, đôi khi gắng mở ra. Nhưng mỗi lần thấy nàng gắng gượng bế mình, môi y lại cong nhẹ – nụ cười hiếm hoi, xen lẫn chua chát.

“Ngốc… ta không chết dễ như vậy… đừng khóc nữa.” – y thì thào.

Tịnh Nhược lắc đầu, không đáp. Mỗi lời y thốt ra như lưỡi dao cứa vào tim nàng.

Đi mãi, cuối cùng nàng tìm thấy một sơn trang bỏ hoang trong rừng. Cửa gỗ mục nát, mạng nhện giăng, nhưng ít ra có mái che và chỗ nghỉ tạm.

Nàng đặt y nằm xuống tấm phản cũ, hít một hơi thật sâu, bắt đầu kiểm tra vết thương.

💉 Giữa sự sống và cái chết

Máu đen loang ra quanh vết chưởng trên lưng, mùi tanh hăng hắc xộc thẳng vào mũi. Đây chính là dấu hiệu trúng độc chí tử.

Tịnh Nhược run tay, nhưng không dám ngừng. Nàng lấy trong túi ra một lọ thuốc giải độc bình thường, định đổ vào miệng y.

Tề Dục Vương gượng cản lại, giọng yếu ớt:

“Thuốc này… không ăn thua… Độc Ma Cung… phải dùng nội lực áp chế trước, rồi mới có hy vọng.”

“Ngươi nói ít thôi!” – Tịnh Nhược nghiến răng, ép thuốc vào. – “Ta không tin không có cách!”

Nàng lật quyển bí kíp Thiên Hạ Huyền Kiếm mà luôn mang theo bên người. Ngoài kiếm pháp, từng góc nhỏ còn ghi chép vài đoạn về dược lý và cách vận công chữa độc.

Mắt nàng sáng lên. Quả thật có một đoạn nhắc đến “Hoán khí dẫn mạch” – một loại pháp môn chuyển khí, dùng nội lực một người đẩy độc ra khỏi kinh mạch người khác.

Nhưng… việc này đồng nghĩa với việc nàng phải đưa toàn bộ chân khí vào cơ thể y. Nếu không khống chế tốt, cả hai có thể đồng thời mất mạng.

Nàng nhìn y, thấy sắc mặt tái dần, môi thâm đen. Nếu chần chừ nữa, e rằng không kịp.

“Tề Dục Vương, ngươi nghe cho rõ!” – nàng nghiêm giọng, ngồi xuống bên cạnh. – “Ta sẽ dùng nội lực cứu ngươi. Nếu có mệnh hệ nào… cũng là ta tự nguyện.”

Y mở mắt, lắc đầu yếu ớt:

“Không… nguy hiểm lắm… ta không muốn liên lụy ngươi…”

Nàng cắt ngang:

“Im đi. Ta chưa từng sợ ngươi liên lụy. Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.”

Trái tim Tề Dục Vương run lên. Trong giây phút mờ mịt ấy, câu nói kia như ánh sáng soi rọi sâu thẳm hắc ám trong lòng y.

🌌 Khoảnh khắc sinh tử

Tịnh Nhược ngồi khoanh chân sau lưng y, áp lòng bàn tay vào huyệt mạch, vận công theo phương pháp trong bí kíp. Chân khí từ cơ thể nàng chảy dồn sang, từng luồng ấm áp xuyên qua kinh mạch y.

Ban đầu, y đau đớn như bị xé toạc. Nhưng dần dần, luồng khí ấy trung hòa cùng nội lực y, ngăn không cho độc lan ra.

Máu đen bắt đầu rỉ ra nhiều hơn, từng giọt nhỏ xuống phản gỗ.

Mồ hôi Tịnh Nhược túa ra, tóc mai dính chặt vào má, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, không dừng lại.

Trong cơn mê man, Tề Dục Vương nghe rõ nhịp tim nàng đập kề sát, cảm nhận hơi thở gấp gáp. Lần đầu tiên trong đời, y thấy có người bất chấp tất cả vì mình.

Y muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gọi một tiếng:

“Nhược…”

Nàng run tay, nhưng lập tức trấn định, tiếp tục dẫn khí.

Sau canh giờ dài đằng đẵng, cuối cùng vết thương thôi rỉ máu đen, sắc mặt y dần hồng trở lại.

Tịnh Nhược mệt lả, ngã gục lên vai y, thở dốc:

“Ngươi… không được chết… nghe rõ chưa?”

Tề Dục Vương mở mắt, bàn tay yếu ớt nắm lấy tay nàng, thì thầm:

“Ngươi… ngốc thật… nhưng ta thích sự ngốc ấy.”

Nước mắt nóng hổi rơi xuống má y. Trong khoảnh khắc ấy, giữa màn đêm mênh mông, hai sinh mệnh tựa vào nhau, hơi thở hòa quyện, dường như cả trời đất cũng lặng im chứng giám.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×