Một mùi tanh nồng nặc của máu khô và rơm mục xộc vào mũi khi Tô Tuyết Lâm chậm rãi mở mắt. Cơn đau nhức khắp người như xé nát tâm can, từng vết thương trên da thịt rỉ máu, nóng rát. Cô thở gấp, mắt mở to trong bóng tối, lờ mờ nhận ra mình vẫn còn trong căn phòng giam ẩm thấp của Tĩnh Vương phủ.
"Ta… chưa chết?"
Ký ức ùa về như một trận cuồng phong. Tiếng nước ùa vào tai, bàn tay lạnh lẽo của Tô Uyển Uyển đẩy mạnh vào lưng, giọng nói ngọt ngào mà đầy độc địa:
"Chị gái ngu ngốc ơi, chết đi để em thay chị làm Tĩnh Vương phi!"
Và Tĩnh Vương – người đàn ông cô từng một lòng hướng về – chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như băng, nhìn cô chìm dần trong làn nước đen ngòm.
Tuyết Lâm cắn chặt môi đến bật máu. "Ta đã chết rồi… Vậy tại sao lại tỉnh lại ở đây?"
Một tia sáng lóe lên từ khe cửa, cô chợt nhận ra – mình đã trở về đúng thời điểm trước ngày định mệnh. Một ngày trước khi Tĩnh Vương công khai hủy hôn, một ngày trước khi Uyển Uyển đẩy cô xuống vực sâu của nhục nhã!
Nắm đấm siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay. "Trời cho ta sống lại… Vậy thì, tất cả các ngươi, hãy chờ đợi sự trả thù của ta!"
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Tô Uyển Uyển bước vào, tay cầm bát cháo nghi ngút khói, nụ cười hiền hậu giả tạo nở trên môi.
"Chị gái ơi, em mang cháo tới rồi. Mai Tĩnh Vương sẽ giải thoát cho chị…"
Ánh mắt nàng ta lấp lánh niềm vui độc ác.
Tuyết Lâm nhanh chóng nhập vai. Cô giật lấy bát cháo, ăn ngấu nghiến như kẻ đói lâu ngày, vừa ăn vừa khóc sướt mướt:
"Em tốt quá! Chỉ có em thương chị… Tĩnh Vương phu quân nhất định hiểu lầm ta!"
Nhưng trong lòng, cô lạnh như băng. Mắt cô không bỏ sót chi tiết nào – hạt minh châu long lanh lấp ló trong tay áo Uyển Uyển. Báu vật của hoàng hậu, thứ mà kiếp trước nàng ta đã dùng để vu tội trộm cắp cho cô.
Bất ngờ, Tuyết Lâm giả vờ sặc cháo, ôm bụng lăn lộn kêu đau. Uyển Uyển hoảng hốt chạy tới lau cháo đổ – và trong tích tắc, Tuyết Lâm đã lấy trộm hạt minh châu, giấu nhanh vào đống rơm mục.
"Chị không sao… em về đi kẻo phu quân trách!"
Uyển Uyển cười mãn nguyện, quay lưng rời đi. "Đồ ngốc, chết từ từ đi!"
Cánh cửa đóng lại.
Tuyết Lâm đứng dậy, nhìn mình trong mảnh gương vỡ dưới đất. Máu và nước mắt đã khô, chỉ còn lại đôi mắt sắc lạnh như dao găm.
"Kiếp này, ta sẽ đóng vai 'con rối ngu ngốc'… để giật dây tất cả!"
Cô cầm bút, viết nhanh bức thư nặc danh tố cáo Tô Uyển Uyển tư thông với phản tặc, rồi nhét vào túi tên lính gác đang say rượu.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.
Tuyết Lâm ngồi trong bóng tối, ngón tay lần theo hạt minh châu lạnh giá.
"Mai này… trò chơi mới thực sự bắt đầu."
Nàng nhếch mép cười, ánh mắt đỏ rực như máu.