NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH? TA LÀ TRÙM CUỐI!

Chương 2: Màn Hủy Hôn Chấn Động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, tiếng chuông từ Tĩnh Vương phủ vang lên dồn dập. Tô Tuyết Lâm ngồi trước gương, từng đường gấp áo đều được chỉnh tề. Nhưng không phải váy áo lộng lẫy của một vị hôn thê, mà là bộ y phục đơn sơ, màu xám bạc – màu của kẻ thất thế. "Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi thấy... một Tô Tuyết Lâm ngu ngốc đến tuyệt vọng." Nàng bước ra sân chính, nơi Tĩnh Vương đang đứng với vẻ mặt lạnh nhạt. Đằng sau hắn, Tô Uyển Uyển mỉm cười đắc ý, tay khẽ nắm lấy vạt áo hắn. "Tô Tuyết Lâm, bản vương và nàng không hợp nhau. Hôn ước hôm nay chính thức hủy bỏ." Giọng nói của hắn vang lên như một lưỡi dao lạnh. Tuyết Lâm trợn mắt, mặt mày biến sắc. "Không... không thể! Phu quân, ta đã yêu người suốt ba năm nay!" Nàng lao tới, giọng nức nở, tay run rẩy nắm lấy tay áo Tĩnh Vương. "Ta có thể thay đổi! Đừng bỏ rơi ta!" Uyển Uyển nhếch môi, giả vờ thương xót: "Chị gái ơi, đừng làm khó Tĩnh Vương nữa..." Nhưng trong lòng nàng ta đang cười thầm. Tuyết Lâm khóc lóc thảm thiết, thậm chí quỳ xuống ôm chân Tĩnh Vương. Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào: "Con nhỏ này đúng là mất hết liêm sỉ!" "May mà Tĩnh Vương tỉnh táo, không thì bị vướng vào cái thứ ngu ngốc này!" Nhưng họ không thấy – trong đôi mắt đẫm nước mắt của Tuyết Lâm, một tia lạnh lẽo thoáng qua. "Cứ cười đi... Rồi các ngươi sẽ biết." Đúng lúc đó, một viên quan hốt hoảng chạy vào: "Bẩm Tĩnh Vương! Có thư tố giác Tô Uyển Uyển tiểu thư thông đồng với phản tặc!" Cả sân chính đột nhiên yên lặng. Uyển Uyển mặt biến sắc: "Ta... ta không có!" Tĩnh Vương nhíu mày, giật lấy bức thư. Tuyết Lâm vẫn giả vờ khóc lóc, nhưng trong lòng mỉm cười. "Trò chơi thực sự... bắt đầu rồi."

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!