Dưới danh nghĩa cố vấn nghệ thuật cấp cao cho Tập đoàn Thiên Vực, Hạ San chính thức bước vào lãnh địa của Phong Lãng. Văn phòng của cô nằm ngay tầng trên văn phòng của hắn, một sự sắp xếp gần gũi đầy rủi ro.
Hạ San hoàn thiện vai diễn của mình một cách hoàn hảo: người phụ nữ sắc sảo, có gu thẩm mỹ tuyệt vời, và quyến rũ chết người. Cô luôn mặc những bộ trang phục tinh tế nhưng đầy khiêu khích, tạo ra một sự hấp dẫn công khai, cố tình thu hút sự chú ý của Phong Lãng.
Trò Chơi Bắt Đầu:
Phong Lãng đối xử với cô bằng sự lịch thiệp tối đa, nhưng ánh mắt hắn luôn theo dõi mọi hành động của cô. Hắn biết rõ Hạ San không phải là một chuyên gia nghệ thuật đơn thuần. Hắn dường như đang tận hưởng trò chơi săn mồi này.
Một buổi chiều, Phong Lãng mời Hạ San đến văn phòng riêng để thảo luận về một dự án. Văn phòng hắn rộng lớn, với một bức tường kính nhìn ra thành phố. Không gian này vừa xa hoa, vừa cô lập.
"Cô Hạ San," Phong Lãng nói, tay hắn lật một tập tài liệu, gương mặt hắn hoàn toàn bình tĩnh. "Cô đã ở đây một tuần. Công việc của cô dường như không liên quan nhiều đến việc tư vấn nghệ thuật. Cô đã dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về hệ thống an ninh và các tuyến đường thoát hiểm của tôi."
Hạ San mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng và không hề nao núng. "Đó là kinh nghiệm nghề nghiệp của tôi, thưa Ngài Phong Lãng. Trong lĩnh vực nghệ thuật, tôi luôn đánh giá cao an ninh. Bởi vì, những thứ có giá trị cao thì luôn đi kèm với rủi ro lớn."
Cô tiến đến bàn làm việc của hắn, nghiêng người xuống. Sự quyến rũ của cô là một vũ khí công khai. "Hay là, Ngài Phong Lãng đang lo lắng về giá trị mạng sống của mình?"
Phong Lãng ngước lên, ánh mắt hắn sắc như dao cạo. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc của cô. Cái chạm của hắn không hề lãng mạn, mà là một sự cảnh báo.
"Mạng sống của tôi có giá trị rất cao, Hạ San. Và tôi biết rõ những người muốn có nó. Tôi nhận thấy cô là một thợ săn chuyên nghiệp. Cô có đủ khả năng để nhận Mười triệu đô đó." Hắn dừng lại, ánh mắt hắn khóa chặt lấy cô. "Vấn đề là, tôi thích tự mình kiểm tra chất lượng của 'vũ khí' trước khi cho phép nó hoạt động trong phạm vi của tôi."
Hắn đứng dậy, thu hẹp khoảng cách. Cơ thể hắn tỏa ra sự uy quyền và nguy hiểm.
"Cô có biết tại sao tôi lại chấp nhận cô không, Hạ San?"
Cô lắc đầu.
"Bởi vì tôi tin rằng, thứ cô thực sự khao khát không phải là Mười triệu đô. Mà là thử thách." Hắn nghiêng người, thì thầm vào tai cô, hơi thở hắn ấm nóng và đầy đe dọa. "Đừng cố tìm điểm yếu của tôi bằng vũ lực. Cô hãy tìm nó bằng chính sự quyến rũ chết người của cô. Nếu cô có thể làm tôi rung động, tôi sẽ cho cô cơ hội hoàn thành hợp đồng."
Đây là một lời thách thức công khai. Phong Lãng biết cô là sát thủ, và hắn đã mời cô chơi trò chơi nguy hiểm nhất.
Hạ San lùi lại, cô nhận ra sự thu hút mãnh liệt giữa họ. Đó không phải là tình yêu, mà là sự đồng điệu giữa hai kẻ săn mồi.
"Ngài Phong Lãng thật dũng cảm," Hạ San nói, giọng cô khàn đi một chút. "Nhưng tôi không bao giờ thất bại trong nhiệm vụ của mình. Tôi sẽ nhận tiền thưởng."
"Tôi chờ cô," Phong Lãng nhếch môi. "Cô biết rõ cô phải bắt đầu từ đâu."
Đêm đó, Hạ San trở về căn hộ. Cô biết bước tiếp theo phải là sự thân mật. Cô phải quyến rũ hắn, không chỉ để ám sát, mà để tìm ra bí mật hắn đang che giấu. Cô phải biến mình thành chất độc mạnh nhất mà hắn không thể cưỡng lại.