Lời thách thức của Phong Lãng không chỉ là một lời mời gọi nguy hiểm, mà còn là một mệnh lệnh. Hạ San biết cô phải sử dụng vũ khí lợi hại nhất của mình – sự quyến rũ chết người – để tiếp cận Mục Tiêu Triệu Đô. Cô phải tiến hành giao dịch cấm kỵ: mạng sống của hắn đổi lấy một đêm thân mật.
Tối hôm đó, Hạ San nhận được tin nhắn ngắn gọn từ Phong Lãng: “Căn hộ áp mái. Tám giờ tối. Đừng đến với bất kỳ sự giả dối nào, Hạ San. Tôi luôn đánh giá cao sự thật.”
Hạ San đến căn hộ áp mái đúng giờ. Căn hộ sang trọng, với ánh đèn mờ ảo và nhạc Jazz nhẹ nhàng. Không có vệ sĩ. Không có ai khác ngoài hai kẻ săn mồi.
Hạ San mặc một chiếc váy đen dài, xẻ cao tinh tế, để lộ một bên chân và những đường cong hoàn hảo. Cô không mang theo vũ khí thông thường; cô mang theo chất độc thần kinh được cấy dưới móng tay và sự quyến rũ không thể cưỡng lại.
Phong Lãng đang đứng bên quầy bar. Hắn mặc áo sơ mi đen mở hờ cổ, toát ra vẻ quyền lực nguyên thủy. Hắn rót hai ly rượu vang đỏ đắt tiền.
"Cô đến rồi," Phong Lãng nói, ánh mắt hắn lướt qua cô, đánh giá sự quyến rũ đầy tính toán này. "Vào đây, cô không chỉ là cố vấn nghệ thuật. Cô là thử thách."
Hạ San tiến đến, nhận ly rượu. Cô cố ý để tay mình chạm vào tay hắn. "Tôi không bao giờ từ chối thử thách. Nhưng hãy nhớ, Phong Lãng. Trò chơi này có luật: một người sẽ phải chết."
"Tôi thích luật đó," hắn nhếch môi. "Cô có dám đặt chất độc vào ly rượu này không?"
Hắn đưa ly rượu cho cô, ánh mắt hắn đầy sự thách thức. Hạ San biết, hắn đang dò xét. Nếu cô từ chối, cô sẽ lộ ra sự ngần ngại. Nếu cô làm, cô sẽ bị bắt quả tang.
Hạ San mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. Cô đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm, sau đó bất ngờ nghiêng người lại gần Phong Lãng, môi cô chạm vào môi hắn, chuyển ngụm rượu đã nhấp sang hắn.
"Tôi không cần chất độc thông thường," Hạ San thì thầm. "Tôi sẽ tự mình trở thành chất độc của anh."
Nụ hôn bất ngờ này là một sự tuyên chiến. Phong Lãng ban đầu ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng đáp lại bằng sự cuồng nhiệt và chiếm hữu. Hắn đặt ly rượu xuống, bàn tay mạnh mẽ của hắn nắm lấy eo cô, kéo cô lại gần hơn.
Cảnh H+ (Thăm dò nguy hiểm): Cảnh thân mật của họ diễn ra không có chút dịu dàng, mà là sự đấu trí và thử dò. Hạ San cố gắng sử dụng sự thân mật để tìm kiếm bất kỳ điểm yếu nào, bất kỳ nơi nào có thể cấy vi mạch hoặc chất độc. Cô chủ động, nhưng sự chủ động của cô bị sự kiểm soát và chiếm hữu tuyệt đối của Phong Lãng trấn áp. Mỗi nụ hôn, mỗi cái chạm là một sự tra hỏi không lời. Phong Lãng dường như biết rõ mục đích của cô, và hắn chấp nhận rủi ro đó, biến cô thành kẻ bị săn ngược.
Phong Lãng giữ Hạ San lại, ánh mắt hắn lạnh lùng ngay cả trong cơn khao khát. "Cô đang tìm gì, Hạ San? Trái tim tôi? Hay một con dao găm?"
"Cả hai," Hạ San đáp, giọng cô khàn đặc, đầy thách thức. "Tôi cần biết cách hủy hoại anh, và cách duy nhất để làm điều đó là biết điều gì khiến anh yêu."
"Tôi không yêu ai," Phong Lãng gằn giọng. "Tôi chỉ có dục vọng và sự cảnh giác. Và đêm nay, cô sẽ cảm nhận được cả hai."
Hắn lật ngược tình thế, biến Hạ San từ kẻ săn mồi thành con mồi bị thống trị. Hắn muốn cô phải chấp nhận sự kiểm soát của hắn, buộc cô phải thừa nhận rằng cô bị hắn hấp dẫn một cách nguy hiểm.
Trong đỉnh điểm của sự thân mật, Hạ San cố gắng chạm vào một vết sẹo mờ ở vai hắn, nơi cô nghi ngờ có một thiết bị bảo mật. Nhưng Phong Lãng nhanh chóng chặn lại, ánh mắt hắn lóe lên sự cảnh cáo tột độ.
"Đừng thử tôi, Hạ San," hắn thì thầm, giọng hắn đầy sự nguy hiểm. "Mười triệu đô không xứng đáng với mạng sống của cô."
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Phong Lãng không ngủ. Hắn mặc quần áo, gương mặt hắn trở lại sự lạnh lùng hoàn hảo.
"Khúc dạo đầu kết thúc," Phong Lãng nói, không nhìn cô. "Tôi đã kiểm tra vũ khí. Nó sắc bén, nhưng vẫn còn lỗi. Cô vẫn còn cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu cô thất bại... tôi sẽ không nhân nhượng."
Hạ San nằm trên giường, cô biết cô đã thất bại trong việc tìm điểm yếu, nhưng cô đã học được một điều: Phong Lãng không chỉ là một mục tiêu. Hắn là một kẻ thù nguy hiểm, một đối thủ xứng tầm, và sự thu hút giữa họ là cấm kỵ và không thể chối bỏ.