nữ tổng tài đảm đang

Chương 1:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa chiều cuối năm phủ một màn sương lạnh lẽo lên khu tài chính sầm uất của thành phố A. Tại tầng cao nhất của tòa tháp Nguyệt Thịnh — một biểu tượng kiến trúc bằng kính và thép đen kiêu ngạo – không khí còn lạnh lẽo và căng thẳng hơn.

Phòng họp hội đồng quản trị được thiết kế tối giản, với chiếc bàn gỗ óc chó dài phản chiếu ánh đèn neon trắng. Mười hai thành viên cấp cao của hội đồng, những người nắm giữ tài sản khổng lồ, đều đang giữ thái độ căng thẳng tột độ, không dám ho he một lời thừa thãi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người phụ nữ đang ngồi ở ghế chủ tọa, nơi lẽ ra phải là của một người đàn ông dày dạn kinh nghiệm.

Đó là Lãnh Nguyệt.

Cô mặc một bộ vest quyền lực màu xám than chì, được cắt may hoàn hảo đến từng chi tiết, tạo ra một đường nét sắc lạnh và cứng nhắc. Mái tóc đen nhánh được búi cao gọn gàng, để lộ vầng trán thông minh và chiếc cổ thanh tú. Gương mặt cô đẹp đến mức vô thực, nhưng lại bị bao phủ bởi một sự tĩnh lặng đáng sợ. Không một nếp nhăn, không một dấu hiệu cảm xúc. Cô giống như một bức tượng đá cẩm thạch hoàn mỹ được đặt trên ngai vàng quyền lực.

Trước mặt cô là một bản báo cáo tài chính quý đã nhuốm màu đỏ rực. Nguyệt Thịnh, sau nhiều năm phát triển ổn định, đang đối mặt với nguy cơ sáp nhập từ đối thủ mạnh nhất. Cuộc họp này quyết định vận mệnh của tập đoàn.

Lãnh Nguyệt đặt bút xuống, tiếng "cạch" vang lên rõ ràng trong sự im lặng như tờ. Cô chậm rãi ngước mắt lên, cặp mắt đen láy như hố sâu vũ trụ quét qua từng gương mặt lo lắng.

“Tôi đã xem xét kỹ lưỡng,” giọng nói của cô trầm ấm, nhưng lạnh lẽo như băng. “Phòng Tài chính, giải thích tại sao mức chi tiêu cho dự án ‘Vành Đai Sao’ lại vượt quá ngân sách đến 15%. Và đừng nói với tôi về những rủi ro thị trường chung chung.”

Người đứng đầu phòng Tài chính, một quý ông trung niên với mái tóc hoa râm, lắp bắp đứng dậy. “Thưa Tổng tài Lãnh Nguyệt, đó là do... chi phí nguyên vật liệu tăng đột ngột, chúng tôi không thể dự đoán được—”

“Không thể dự đoán?” Lãnh Nguyệt cắt ngang, không hề nâng cao giọng, nhưng uy lực của cô đủ để khiến đối phương toát mồ hôi lạnh. “Ông đang điều hành một tập đoàn trị giá hàng tỉ đô la chứ không phải một cửa hàng tạp hóa. Rủi ro là điều kiện cần của thương trường, không phải là lý do bào chữa. Ông đã có sẵn các phương án B, C, D chưa?”

Ông ta im lặng.

Lãnh Nguyệt nhếch môi, đó không phải là một nụ cười, mà là một dấu chấm hết lạnh lùng. “Vì Nguyệt Thịnh không thể chấp nhận sự thiếu chuẩn bị đó, nên tôi chấp nhận đơn xin nghỉ phép vô thời hạn của ông. Mời ông thu dọn đồ đạc và rời đi ngay trong ngày hôm nay.”

Chỉ một câu nói, một sự nghiệp đã sụp đổ. Không ai dám can thiệp, vì tất cả đều hiểu luật chơi của "Nữ Hoàng Thép": Hoàn hảo hoặc Biến mất.

Khi cuộc họp kết thúc, các thành viên rời đi với những bước chân vội vã và lặng lẽ, như những con thú sợ hãi rời khỏi hang của chúa sơn lâm. Lãnh Nguyệt vẫn ngồi đó, dựa lưng vào ghế da, không hề cử động. Chỉ đến khi cánh cửa phòng họp đóng lại lần cuối, cô mới thở ra một hơi thật nhẹ.

Giây phút đó, Mặc Khiêm bước vào.

Mặc Khiêm không phải là thư ký, cũng không hoàn toàn là vệ sĩ. Anh là người giữ khoảng cách chuyên nghiệp nhất mà cô từng thuê. Cao lớn, thân hình rắn chắc luôn được che giấu dưới bộ vest đen lịch lãm. Khuôn mặt anh góc cạnh, với một đôi mắt sâu thẳm, luôn quan sát nhưng không bao giờ can thiệp. Anh mang đến một cảm giác an toàn tuyệt đối và xa cách lạnh lùng.

Anh đặt cốc trà nóng pha theo công thức riêng lên bàn. “Tổng tài, ông Lý đã rời khỏi tòa nhà. Hợp đồng dự án Đông Hải cần chữ ký của cô trước 8 giờ sáng mai.”

Lãnh Nguyệt gật đầu, không nhìn anh. Cô cầm cốc trà, hơi ấm tỏa ra làm dịu đi sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay.

“Cảm ơn,” cô nói, giọng điệu vẫn giữ nguyên sự chuyên nghiệp.

“Không có gì, thưa Tổng tài.” Mặc Khiêm đáp, rồi lùi lại một bước, đứng ở vị trí cố định của mình – cách cô luôn ít nhất bảy mét, trừ khi cô yêu cầu khác. Đó là luật lệ bất thành văn của họ.

Mặc Khiêm biết, trong phòng họp, cô là Tổng tài Lãnh Nguyệt – người quyết định sự sống chết của một tập đoàn. Nhưng trong ánh mắt vô hồn và sự mệt mỏi ẩn sau khóe môi mím chặt kia, anh lại nhìn thấy điều gì đó khác.

Tối nay, cô lại có một cuộc hẹn bí mật. Một cuộc hẹn hoàn toàn không liên quan đến lợi nhuận hay hợp đồng, mà là nơi cô tìm kiếm sự giải thoát khỏi gánh nặng của chiếc vương miện thép này.

Anh biết, vì trong suốt ba năm làm việc, Mặc Khiêm luôn là người duy nhất chứng kiến cô biến mất vào bóng tối thành phố, lột bỏ chiếc mặt nạ Tổng tài, và tìm kiếm thứ mà ngay cả người đàn ông lạnh lùng như anh cũng không thể gọi tên. Cô khao khát điều gì đó mãnh liệt, bạo liệt, và trần trụi.

Lãnh Nguyệt đứng dậy, khoác chiếc áo choàng. “Hủy tất cả các cuộc hẹn cá nhân cho đến 10 giờ tối. Sau đó, anh sẽ đưa tôi đến địa điểm đã định.”

“Rõ, Tổng tài.” Mặc Khiêm đáp.

Ánh mắt anh dừng lại trên bóng lưng cô khi cô bước vào thang máy riêng. Anh thấy rõ ràng sự tĩnh lặng giả tạo trên người cô. Anh tự hỏi: Đêm nay, Nữ Hoàng Thép này sẽ tìm thấy sự thỏa mãn nào trong bóng tối, và liệu có một người đàn ông nào đủ dũng cảm để đối mặt với con người thật bên trong lớp vỏ bọc hoàn hảo đó không?

Cơn mưa đã tạnh. Thành phố A về đêm rực rỡ và mời gọi. Nhưng Mặc Khiêm biết, đối với Lãnh Nguyệt, bóng tối mới là nơi cô bắt đầu được sống.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×