Chiếc xe Rolls-Royce Ghost màu đen bóng lặng lẽ lướt đi trên đường phố đã lên đèn. Bên trong khoang xe được bọc da cao cấp, không khí dường như đặc quánh lại, căng thẳng hơn cả bầu không khí trong phòng họp ban nãy.
Lãnh Nguyệt ngồi ở ghế sau, nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố lướt qua gương mặt cô nhưng không thể chạm tới sự lạnh lùng nơi đáy mắt. Cô đã thay chiếc áo khoác ngoài bằng một chiếc áo len cashmere mỏng màu kem, mềm mại hơn, nhưng vẫn không làm giảm đi sự cứng nhắc trong tư thế ngồi của cô.
Mặc Khiêm lái xe. Anh không bao giờ bật nhạc. Sự yên lặng là một phần của giao kèo, tạo ra một không gian riêng tư tuyệt đối cho Tổng tài.
“Mặc Khiêm,” Lãnh Nguyệt lên tiếng, giọng cô vẫn đều và thấp.
“Vâng, Tổng tài.”
“Tôi muốn anh nhắc lại điều khoản về quyền riêng tư.”
Mặc Khiêm không cần suy nghĩ. Anh ta đã khắc ghi chúng vào tâm trí mình từ ngày đầu tiên. “Tuyệt đối không can thiệp vào các hoạt động cá nhân, trừ khi đó là vấn đề an ninh nghiêm trọng. Tuyệt đối không tiết lộ thông tin cá nhân hoặc lịch trình riêng tư cho bất kỳ bên thứ ba nào. Không phán xét, không tò mò. Luôn giữ khoảng cách tối thiểu bảy mét khi không có yêu cầu đặc biệt.”
Lãnh Nguyệt gật đầu hài lòng. “Tốt. Anh có bất kỳ câu hỏi nào về địa điểm sắp tới không?”
“Tôi có bản đồ chi tiết và tuyến đường dự phòng. Không có câu hỏi nào khác.”
Sự chuyên nghiệp tuyệt đối của Mặc Khiêm chính là lý do cô chọn anh. Anh ta là một bức tường kiên cố và vô tri giác, một công cụ bảo vệ hoàn hảo. Nhưng hôm nay, có một điều gì đó khác. Lãnh Nguyệt cảm thấy sự hiện diện của anh ta mạnh mẽ hơn bình thường, như thể có một luồng điện tĩnh lặng đang lan tỏa trong không gian hẹp này.
Cô liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Ánh mắt Mặc Khiêm tập trung vào con đường, nhưng cô biết, anh ta đã nhìn thấy những gì xảy ra trong phòng họp. Anh ta đã chứng kiến sự sụp đổ của một người đàn ông và sự tàn nhẫn của cô.
“Anh nghĩ gì về quyết định của tôi với ông Lý?” cô hỏi đột ngột.
Mặc Khiêm giữ nguyên ánh mắt tập trung, nhưng giọng anh ta trầm xuống một chút, chứa đựng sự bình tĩnh khiến cô khó chịu. “Đó là một quyết định cần thiết, thưa Tổng tài. Cảm xúc không có chỗ đứng trong kinh doanh.”
“Anh không thấy nó quá tàn nhẫn sao?” cô tiếp tục dò xét. Cô muốn thấy một chút phản ứng đạo đức từ anh ta.
“Tàn nhẫn là một từ mang tính chủ quan,” Mặc Khiêm đáp. “Ông Lý đã đặt cược sự nghiệp của mình vào khả năng dự đoán và thất bại. Tổng tài đã ra quyết định phù hợp với lợi ích của tập đoàn.”
Lãnh Nguyệt hơi nhếch môi. Không có sự phán xét. Anh ta chỉ đơn thuần là một người quan sát và bảo vệ. Nhưng chính sự thấu hiểu lạnh lùng đó lại khiến cô cảm thấy trần trụi hơn.
“Vậy nếu,” Lãnh Nguyệt đột ngột thay đổi chủ đề, giọng cô hạ thấp đến mức gần như là lời thì thầm. “...Nếu có một ngày, tôi không còn là Tổng tài Lãnh Nguyệt nữa, mà là một người phụ nữ hoàn toàn khác... anh sẽ làm gì?”
Mặc Khiêm im lặng. Chiếc xe dừng lại ở đèn đỏ. Trong ánh sáng màu hổ phách hắt vào, anh quay đầu lại lần đầu tiên trong chuyến đi. Khoảng cách bảy mét dường như đã bị nén lại trong khoang xe nhỏ hẹp.
Đôi mắt anh không có sự ngạc nhiên, mà chỉ có sự thâm trầm khó dò.
“Tổng tài,” anh ta nói, chậm rãi và dứt khoát. “Dù cô là ai, vị trí của tôi vẫn là người bảo vệ cô. Nhiệm vụ của tôi không thay đổi. Sự thật ẩn giấu của cô không phải là trách nhiệm của tôi, nhưng sự an toàn của cô thì có.”
Câu trả lời đó không chỉ là sự chuyên nghiệp, mà còn là một lời tuyên bố ngầm. Anh ta biết cô đang che giấu điều gì đó, và anh ta đã chọn cách im lặng và bảo vệ bí mật đó. Sự im lặng của anh ta lại là thứ kích thích sự tò mò và khao khát kiểm soát trong cô.
Lãnh Nguyệt dựa người vào ghế, một tia lửa lóe lên trong mắt cô. Cô đang tìm kiếm sự kiểm soát trong mọi khía cạnh của cuộc đời, nhưng chính người đàn ông luôn giữ khoảng cách bảy mét này lại là người cô không thể kiểm soát suy nghĩ.
“Được rồi,” cô nói, lấy lại vẻ lạnh lùng. “Tiếp tục đi.”
Chiếc xe lại lăn bánh. Không lâu sau, họ dừng lại trước một ngôi nhà phố cũ kỹ, nằm sâu trong con hẻm ít người qua lại, hoàn toàn đối lập với tòa nhà chọc trời của Nguyệt Thịnh.
Lãnh Nguyệt xuống xe. Cô không đi bộ qua cửa chính. Một cánh cửa phụ được ngụy trang cẩn thận đã mở sẵn.
“Đừng theo tôi quá gần,” cô ra lệnh. “Anh đợi ở vị trí đã chỉ định.”
“Rõ.” Mặc Khiêm giữ khoảng cách, nhìn theo bóng cô khuất vào cánh cửa.
Bên trong, Lãnh Nguyệt bước vào một không gian được thiết kế hoàn toàn khác biệt. Không còn ánh đèn trắng lạnh lùng hay đồ nội thất tối giản. Thay vào đó là ánh sáng màu tím mờ ảo, nhạc jazz nhẹ nhàng, và hương trầm thoang thoảng. Đây là căn hộ penthouse bí mật mà cô thuê dưới một cái tên giả.
Cô đứng trước chiếc gương lớn, chậm rãi gỡ chiếc kẹp tóc, thả mái tóc đen buông xõa. Cô kéo khóa chiếc áo khoác cashmere xuống, để lộ ra một chiếc váy lụa mỏng màu đen, mềm mại và quyến rũ, hoàn toàn trái ngược với bộ vest cứng nhắc buổi chiều.
Lãnh Nguyệt chạm tay vào mặt gương. Nữ Tổng tài Lãnh Nguyệt đã biến mất. Thay vào đó là một người phụ nữ với đôi mắt bắt đầu rực sáng bởi khao khát được giải thoát. Cô khao khát sự mãnh liệt, khao khát được cảm nhận và được chinh phục bởi cảm xúc.
Bí mật của cô, con người thật bên trong lớp vỏ Tổng tài, sắp được thức tỉnh.
Mặc Khiêm đứng ở vị trí bảo vệ bên ngoài, bóng anh ta chìm vào màn đêm tĩnh mịch. Anh không thể nhìn thấy bên trong, nhưng anh cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí. Anh biết, ở khoảng cách bảy mét này, anh chỉ là một bức tường bảo vệ vô hồn. Nhưng có một phần trong anh, phần mà anh cố gắng kìm nén suốt ba năm qua, đang tò mò và bị kích thích bởi những gì đang diễn ra phía sau cánh cửa bí mật đó.
Anh vô tình chạm vào túi áo. Chiếc USB nhỏ xíu chứa một bản báo cáo an ninh mật, mà anh đã phải lấy lại từ tay một đối thủ cạnh tranh của Nguyệt Thịnh vào sáng nay, vẫn còn ở đó.
Chiếc USB đó không liên quan gì đến cuộc sống cá nhân của Lãnh Nguyệt. Nhưng đó là thứ sẽ sớm vô tình phá vỡ Luật Lệ Bảy Mét mà cả hai đã thiết lập.