nữ tổng tài đảm đang

Chương 8:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm cửa sổ chưa được kéo kín, chiếu vào căn phòng ngủ xa hoa. Không còn ánh đèn mờ ảo hay hương trầm quyến rũ, chỉ còn lại sự im lặng nặng nề và tàn dư của một đêm bùng nổ cảm xúc.

Lãnh Nguyệt mở mắt. Cô không cảm thấy nhẹ nhõm hay thỏa mãn. Thay vào đó là một cảm giác sợ hãi và giận dữ sâu sắc.

Cô lập tức nhận ra mình đang nằm một mình. Mặc Khiêm đã rời đi.

Cô ngồi dậy, tấm lụa mềm mại trượt khỏi vai. Cô cảm nhận được sự mãnh liệt của đêm qua vẫn còn in hằn trên cơ thể, một dấu vết không thể phủ nhận về việc cô đã hoàn toàn buông thả và đầu hàng trước sự kiểm soát của người đàn ông đó.

Điều này vi phạm mọi nguyên tắc mà Lãnh Nguyệt đã xây dựng suốt cuộc đời mình. Cô không bao giờ để cảm xúc cá nhân chi phối, và cô không bao giờ để ai đó có được quyền lực như vậy đối với cô. Cô đã để Mặc Khiêm, vệ sĩ của mình, bước qua tất cả các ranh giới và kiểm soát cô.

Giờ đây, anh ta đã có trong tay hai bí mật lớn nhất của cô: bí mật về cuộc sống thứ hai và bí mật về sự yếu đuối trong khao khát của cô.

Lãnh Nguyệt nhanh chóng mặc áo choàng và bước ra khỏi phòng. Cô thấy Mặc Khiêm đang đứng trong phòng khách, ở vị trí tám mét cách chiếc bàn trà—vị trí chuyên nghiệp mà anh ta luôn giữ trước đây. Anh ta đã mặc lại bộ vest đen, tóc được chải gọn gàng, vẻ ngoài lạnh lùng và vô cảm như thể đêm qua chưa từng xảy ra.

Anh ta nhìn cô, ánh mắt anh ta không còn chứa đựng sự ham muốn bạo liệt đêm qua, mà chỉ có sự tĩnh lặng khiến cô khó chịu.

“Tổng tài,” Mặc Khiêm nói, giọng anh đều đều, không có một chút cảm xúc. “Tôi đã gọi bữa sáng từ nhà hàng yêu thích của cô. Lịch trình công việc sẽ bắt đầu lúc 9 giờ sáng. Tôi đã sắp xếp lại các cuộc họp.”

Lãnh Nguyệt cảm thấy cơn giận bùng lên. Anh ta đang cố tình phủ nhận mọi chuyện đã xảy ra, quay lại với vỏ bọc chuyên nghiệp như một lời thách thức cô.

“Đêm qua,” Lãnh Nguyệt cắt ngang, bước về phía anh ta, cố gắng giành lại quyền kiểm soát cuộc đối thoại. “Anh đã vượt quá vai trò của mình, Mặc Khiêm.”

Mặc Khiêm khẽ cúi đầu. “Tôi xin lỗi, Tổng tài. Tôi đã hành động theo bản năng bảo vệ sau khi cô bị tấn công.”

“Anh gọi đó là bản năng bảo vệ?” Lãnh Nguyệt cười mỉa. “Đó là sự chiếm hữu và thống trị. Anh đã lợi dụng sự yếu đuối của tôi và phá vỡ tất cả các thỏa thuận.”

“Tôi không lợi dụng ai cả,” Mặc Khiêm đáp, giọng anh ta hơi cứng lại. “Cô đã thách thức tôi bước vào thế giới của cô và kiểm soát cô. Tôi đã chấp nhận. Và đêm qua, cô đã được kiểm soát theo cách cô khao khát.”

Anh ta nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ta đầy quyền lực tinh thần. “Nếu cô muốn sự phục tùng từ tôi, Tổng tài, cô sẽ có được nó. Nhưng nếu cô muốn sự thật, cô phải chấp nhận rằng cô đã buông lỏng sự kiểm soát của mình, và cảm xúc của cô đã bị giải phóng hoàn toàn.”

Sự trung thực lạnh lùng của anh ta làm Lãnh Nguyệt choáng váng. Cô không thể phủ nhận điều đó. Cô đã khao khát và cô đã nhận được.

“Vậy thì, giờ anh muốn gì?” Lãnh Nguyệt hỏi, giọng cô chứa đầy sự uy hiếp. “Anh nghĩ anh có thể dùng chuyện này để ép buộc tôi sao?”

Mặc Khiêm lùi lại một bước, trở về khoảng cách an toàn tám mét ban đầu.

“Tôi không muốn gì cả, Tổng tài,” anh ta nói, trở lại hoàn toàn với vai trò vệ sĩ. “Tôi không bao giờ có ý định ép buộc cô. Tôi chỉ muốn nhắc nhở rằng, giờ đây, an ninh của cô gắn liền với sự im lặng của tôi. Tôi sẽ giữ bí mật, miễn là cô không đặt mình vào tình huống nguy hiểm nữa.”

Anh ta đã đưa ra một lời thỏa hiệp mới, một thỏa hiệp đầy nguy hiểm và gợi cảm. Anh ta không đòi hỏi sự thăng chức hay tiền bạc, mà là sự tiếp tục kiểm soát đối với cuộc sống riêng tư của cô, dưới danh nghĩa "an toàn".

Lãnh Nguyệt hiểu ra. Anh ta đang chơi một trò chơi quyền lực cao cấp hơn cô nghĩ. Anh ta không muốn cô trong vai trò Tổng tài, mà muốn cô phải chấp nhận anh ta là người canh giữ những khao khát sâu kín nhất của cô.

“Được rồi, Mặc Khiêm,” Lãnh Nguyệt nói, sự giận dữ của cô đã chuyển thành sự thách thức. “Chúng ta hãy quay lại với công việc. Nhưng anh cần phải hiểu: quyền kiểm soát tối thượng vẫn nằm trong tay tôi. Anh chỉ là người thực thi.”

Cô bước ngang qua anh, hướng về phía phòng tắm, nhưng ngay trước khi vào, cô dừng lại và nói thêm, giọng cô trầm và đầy ẩn ý:

“Và Mặc Khiêm, đêm qua… anh không cần phải xin lỗi.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×