Chiếc xe dừng lại trước căn penthouse bí mật. Không cần chờ đợi, Lãnh Nguyệt mở cửa và bước ra. Cô không còn vẻ uy nghiêm của Tổng tài hay sự thách thức của Mị Nguyệt. Cô mang theo sự bực dọc và nóng nảy của một người bị ngắt quãng giữa chừng sự giải phóng.
Mặc Khiêm tắt máy xe, sự im lặng bao trùm không gian. Anh ra khỏi xe và theo cô vào trong, lần này, anh không còn giữ khoảng cách. Anh đi phía sau cô, cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng và khao khát đang lan tỏa từ cô.
Khi cánh cửa đóng lại, Lãnh Nguyệt quay phắt lại, đối diện với anh.
“Anh đã phá vỡ nó,” cô nói, giọng cô trầm và đầy cảm xúc bị dồn nén. “Anh đã phá vỡ sự giải thoát của tôi, Mặc Khiêm. Anh đã phá vỡ thỏa thuận của chúng ta.”
Mặc Khiêm đối diện với cô. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang rực lửa của cô, không né tránh.
“Tôi đã cứu mạng cô,” anh ta đáp, giọng anh trầm và mạnh mẽ. “Sự an toàn của cô là tối cao. Không phải khao khát của cô.”
Lãnh Nguyệt cười khẩy, bước thêm một bước, thu hẹp khoảng cách giữa họ. Khuôn mặt cô chỉ còn cách khuôn mặt anh vài tấc. Hơi thở cô mang theo mùi rượu vang đỏ và hương nước hoa quyến rũ.
“Đừng nói với tôi về sự an toàn, Mặc Khiêm,” cô thì thầm. “Anh đã nhìn thấy tôi. Anh đã thấy những gì tôi muốn. Và anh đã can thiệp, không chỉ vì viên thuốc đó. Anh can thiệp vì anh ghen tị.”
Anh ta không trả lời. Tay Mặc Khiêm siết chặt, cơ bắp cứng đờ. Sự tĩnh lặng của anh ta lần này là một cuộc chiến nội tâm thực sự.
“Anh sợ hãi,” Lãnh Nguyệt tiếp tục khiêu khích, giọng cô như một lời nguyền rủa đầy cám dỗ. “Anh sợ hãi con người thật của tôi, sợ hãi khao khát của tôi, và sợ hãi cảm xúc của chính anh.”
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ áo sơ mi của anh, nơi cô đã chạm vào ở Chương 4. Nhưng lần này, cô không chỉ kéo. Cô dùng đầu ngón tay lần theo đường quai hàm sắc nét của anh.
“Nếu anh là người canh giữ, hãy canh giữ tôi,” cô nói, giọng cô đầy ám chỉ và thống trị. “Anh muốn kiểm soát tôi? Hãy kiểm soát tôi đi. Chứng minh rằng anh mạnh mẽ hơn những gì tôi đã thấy tối nay.”
Sự thách thức này đã vượt qua mọi giới hạn nghề nghiệp, giới hạn đạo đức và giới hạn cảm xúc. Lãnh Nguyệt không còn muốn một vệ sĩ. Cô muốn một người đàn ông đủ mạnh mẽ để chấp nhận và áp chế sự dâm đãng ẩn giấu của cô.
Mặc Khiêm nhắm mắt lại. Anh đã cố gắng giữ bức tường đó suốt ba năm. Anh đã thấy cô trong những tình huống nguy hiểm nhất, nhưng chưa bao giờ anh thấy cô trần trụi và kích thích như lúc này. Sự đối lập giữa Tổng tài lạnh lùng và người phụ nữ đang đứng trước mặt anh, khao khát sự kiểm soát mãnh liệt, đã hoàn toàn phá vỡ hệ thống phòng thủ của anh.
Khi anh mở mắt ra, sự bình tĩnh đã biến mất, thay vào đó là ngọn lửa ham muốn mạnh mẽ mà cô đang cố gắng nhóm lên.
“Cô đang thách thức tôi, Tổng tài,” Mặc Khiêm nói, giọng anh trầm khàn và chứa đựng uy lực không thể chối cãi.
“Tôi đang mời gọi anh,” Lãnh Nguyệt sửa lời, đôi mắt cô lấp lánh sự nguy hiểm.
Mặc Khiêm không nói thêm một lời nào. Anh ta hành động.
Bàn tay anh ta, vốn luôn giữ khoảng cách, giờ đây siết chặt lấy eo cô, kéo cô vào sát cơ thể anh ta. Đây không phải là một cái chạm dịu dàng, mà là một sự chiếm hữu đầy mạnh mẽ và bạo liệt. Lãnh Nguyệt ngạc nhiên, rồi thở dốc, cảm nhận sự đàn áp đầy quyền lực này.
“Anh muốn sự kiểm soát?” Mặc Khiêm thì thầm, cúi đầu xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô. “Cô muốn một người đàn ông đủ mạnh mẽ để áp chế cô? Cô đã tìm đúng người rồi, Tổng tài.”
Anh ta không hôn cô ngay lập tức. Thay vào đó, anh ta dùng sức mạnh của mình để nhấc bổng cô lên, ép cô vào bức tường lạnh lẽo. Lãnh Nguyệt buông một tiếng thở dài thỏa mãn. Cô cảm nhận được sự kiểm soát tuyệt đối của anh ta, một sự kiểm soát mà cô đã khao khát bấy lâu.
Mặc Khiêm giữ cô ở đó, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Anh không cho cô cơ hội phản kháng. Giây phút đó, anh không còn là Mặc Khiêm, vệ sĩ. Anh là người đàn ông đã bị cô thách thức và đã chấp nhận.
Và rồi, anh ta cúi xuống, không còn sự chần chừ hay chuyên nghiệp.
Nụ hôn đó mãnh liệt, bạo liệt và đầy thống trị. Nó không phải là sự khám phá, mà là sự chiếm hữu và khẳng định quyền lực. Nó chứa đựng tất cả sự căng thẳng bị dồn nén suốt ba năm, tất cả sự kìm nén của Luật Lệ Bảy Mét. Lãnh Nguyệt đáp lại bằng tất cả sự nồng nhiệt và dâm đãng mà cô đã phải che giấu. Cô muốn anh ta áp chế cô, và anh ta đang làm điều đó.
Trong khoảnh khắc đó, Tổng tài Lãnh Nguyệt và Mị Nguyệt đã hòa làm một, hoàn toàn buông thả trước sức mạnh của Mặc Khiêm. Ranh giới cuối cùng đã bị phá vỡ.