nữ tử nghịch thiên – trở thành phi tần của hoàng tử bí ẩn

Chương 1: Lạc bước vào cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương mù còn chưa tan hết trên con đường lát đá dẫn vào khu rừng ngoại ô, cô gái đứng giữa rừng, tim đập thình thịch, tay ôm chặt chiếc giỏ chứa vài bộ quần áo và đồ dùng nhỏ. Gió lạnh thổi qua, khiến mái tóc dài của cô bay bay, những sợi lòa xòa trên gương mặt nhợt nhạt.

“Phải rồi, đây là nơi… nơi mình sẽ đổi số phận,” cô tự nhủ, giọng run run nhưng cố tỏ ra kiên định. Nữ chính – Lâm Nguyệt – vốn chỉ là con gái một thương nhân nhỏ tại thành phố ven sông, chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ bước chân vào con đường kỳ lạ đến thế. Số phận cô, giống như những chiếc lá rơi rụng trong gió, bỗng nhiên bị cuốn vào một vòng xoáy mà chính cô cũng chưa hiểu nổi.

Nhưng tất cả mọi thứ thay đổi vào khoảnh khắc cô nhìn thấy cánh cổng vàng khổng lồ của hoàng cung, nơi mà người bình thường như cô chưa bao giờ dám mơ đến. Cổng cao vút, chạm khắc tinh xảo hình rồng uốn lượn, ánh sáng ban mai hắt qua lớp sơn vàng óng, chiếu rọi những tấm kính màu lấp lánh. Mùi hương trầm nhẹ nhàng thoang thoảng khiến cô choáng ngợp, nhưng cũng khiến tim cô loạn nhịp.

Nguyệt không kịp suy nghĩ, đôi chân dường như tự vận động. Cô bước qua cổng, từng bước đi như lạc vào một thế giới khác. Xung quanh là những tòa cung nguy nga, mái ngói cong vút, hàng cột đỏ rực rỡ. Tiếng bước chân vang lên trên nền đá lạnh, hòa cùng tiếng chim hót xa xăm, tạo nên một cảm giác vừa thiêng liêng, vừa đáng sợ.

“Người lạ?!” Một giọng nam lạnh lùng cất lên từ xa. Nguyệt quay lại, tim như ngừng đập. Dưới một mái hiên, một chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ, đứng đó. Ánh mắt anh sắc lạnh, như thể nhìn thấu mọi thứ xung quanh, dừng lại nơi cô.

Anh mặc bộ long bào màu tím thẫm, thêu rồng mạ vàng, dáng vẻ kiêu hãnh nhưng lạnh lùng. Mái tóc đen tuyền buông thẳng, chỉ buộc một phần ở phía sau, để lộ ra gương mặt nghiêm nghị, thanh tú nhưng không hề mềm mại. Hoàng tử, người ta thì thầm trong cung. Người đứng trước mặt cô chính là con trai thứ của hoàng đế – lạnh lùng, ít nói và được mệnh danh là “băng hoàng tử” vì không ai biết anh nghĩ gì.

Nguyệt lắp bắp: “T-tôi… tôi… không có ý… xâm nhập…” Giọng cô nhỏ đến nỗi chính bản thân cô cũng cảm thấy lạc giọng. Cánh tay ôm giỏ run run, như sắp thả tất cả xuống đất.

Hoàng tử hít một hơi dài, ánh mắt vẫn không rời cô, giọng lạnh như băng: “Ngươi là ai, lại dám bước vào cung như vậy?”

Nguyệt lúng túng, nhưng lòng tự nhủ phải kiên định. Cô nhắc nhở bản thân: “Đây là cơ hội của mình… phải mạnh mẽ.” Cô thốt lên: “T-tôi là Lâm Nguyệt, con gái một thương nhân… Tôi… tôi bị lạc…”

Hoàng tử nhíu mày, bước tới gần cô hơn. Mỗi bước chân dường như mang theo sức nặng quyền lực, khiến Nguyệt cảm thấy chân mình như bị đóng băng. Anh nhìn cô từ đầu đến chân, rồi cất giọng chậm rãi: “Ngươi nghĩ, bước chân vào đây là chuyện bình thường sao? Cung này không phải nơi dành cho kẻ lạ mặt.”

Nguyệt cúi đầu, giọng run run: “Tôi… tôi chỉ muốn tìm một công việc, hoặc… hoặc làm gì đó… để sống sót…”

Hoàng tử hừ một tiếng, rồi xoay người định bỏ đi. Nguyệt hoảng hốt, thốt lên: “Chờ đã! Tôi… tôi có thể giúp gì cũng được!”

Anh dừng lại, lưỡng lự một giây, ánh mắt lóe lên điều gì đó mà Nguyệt không hiểu được. Rồi, bất ngờ, anh nói: “Được. Ngươi sẽ theo ta. Nhưng nếu dám lừa dối, đừng trách ta nặng tay.”

Tim Nguyệt như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không thể tin, mình… sẽ ở lại trong hoàng cung? Một thế giới toàn những ánh mắt tinh tường, những luật lệ khắt khe, nơi mà chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể trả giá bằng cả mạng sống.

Trong khi đi theo hoàng tử, Nguyệt nhìn xung quanh, thấy những phi tần và cung nữ dường như nhìn chằm chằm vào cô. Một vài người thì nhíu mày, một vài người thì cười khẽ. Cô nhận ra rằng, nơi đây không hề bình yên như cô tưởng.

Bước chân dẫn cô đến một tòa cung nhỏ, nơi hoàng tử đứng trước cánh cửa, nhìn cô rồi nói: “Ngươi sẽ ở đây. Học cách sống trong cung, làm việc nghiêm túc. Bắt đầu từ hôm nay, mọi thứ đều theo luật của ta.”

Nguyệt gật đầu, tim đập nhanh nhưng trong lòng dấy lên một niềm tin kỳ lạ: đây là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận.

Nhưng cô không ngờ, chỉ sau vài giờ trong cung, những phi tần khác đã bắt đầu để mắt đến cô, những ánh mắt vừa tò mò vừa ghen tị. Một phi tần trẻ tuổi, xinh đẹp nhưng nham hiểm, lướt qua, thì thầm với một người hầu: “Hừ, một kẻ lạ mặt cũng dám xuất hiện trong cung… xem ra sẽ có chuyện thú vị.”

Nguyệt cảm thấy một luồng áp lực nặng nề tràn ngập. Cô biết, chỉ cần sơ suất, cô sẽ trở thành trò đùa trong hậu cung này. Nhưng trái tim cô vẫn kiên định: mình sẽ không bỏ cuộc, mình phải sống sót và chứng tỏ giá trị của mình.

Hoàng tử quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô. “Ngươi… có biết nơi này nguy hiểm đến mức nào không?”

Nguyệt hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay áo: “Tôi… tôi biết. Nhưng tôi sẽ không sợ.”

Một nụ cười mơ hồ thoáng qua trên khuôn mặt hoàng tử – lần đầu tiên, anh lộ vẻ gì đó khác hẳn, không còn lạnh lùng tuyệt đối.

Và trong khoảnh khắc ấy, Nguyệt nhận ra, cuộc sống trong cung mới chỉ bắt đầu, và những thử thách cũng sắp ập đến…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×