Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu qua màn cửa trúc, lấp lánh trên sàn gỗ của tòa cung nhỏ, đánh thức Nguyệt sau một đêm đầy lo âu. Cô ngồi dậy, mắt lờ mờ nhìn quanh căn phòng lạ, lòng dấy lên nỗi sợ lẫn tò mò. Mùi trầm nhẹ phảng phất trong không khí khiến đầu óc cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhớ lại tối qua, khi bước theo hoàng tử vào cung, tim cô vẫn đập mạnh đến mức tưởng như nhảy ra ngoài lồng ngực. Anh lạnh lùng, ít nói, nhưng mỗi cử chỉ đều khiến cô vừa sợ vừa tò mò.
Không có thời gian để nghĩ nhiều, tiếng gõ cửa vang lên, và một cung nữ bước vào, cúi chào lễ phép: “Tiểu thư, bẩm hoàng tử, giờ đã đến giờ học các quy tắc trong cung. Xin tiểu thư chuẩn bị theo.” Nguyệt hít một hơi thật sâu, gật đầu. Cô cảm thấy tay chân hơi run, nhưng biết mình không thể do dự. Đây là bước đầu tiên để cô tồn tại trong thế giới đầy nghiêm ngặt này – nơi mà một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến cô trở thành trò cười hoặc tệ hơn, bị ghẻ lạnh.
Khi bước ra sân, Nguyệt mới nhận ra đông đảo phi tần và cung nữ đang tập trung ở sân chính. Ánh mắt của họ như những mũi tên lạnh, dò xét từng chuyển động của cô. Một số phi tần khẽ cười, vẻ tò mò, số khác nhíu mày, đầy vẻ nghi ngờ. Một giọng nữ khẽ vang lên: “Đây chính là kẻ lạ mặt tối qua? Thật xinh đẹp… nhưng liệu có đủ thông minh để tồn tại không nhỉ?” Nguyệt nghe mà không dám đáp, chỉ khẽ cúi đầu, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô biết những thử thách đầu tiên đang chờ đợi.
Hoàng tử đứng bên cạnh, ánh mắt như đo từng cử chỉ của cô, giọng lạnh nhưng dặn dò: “Ngươi sẽ học cách ứng xử, tôn trọng trật tự trong cung, và hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao. Bất kỳ sai sót nào cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.” Nguyệt gật đầu, cảm thấy áp lực đè nặng trên vai, nhưng trong lòng vẫn nhủ: mình sẽ sống sót, mình sẽ không khuất phục.
Cô được dẫn đến một phòng học rộng lớn, nơi các cung nữ và phi tần khác đang xếp hàng. Trước mắt họ là một bà thái giám lớn tuổi, nghiêm nghị, và một bảng ghi đầy các quy tắc cung đình. “Học thuộc và thực hiện đúng mọi luật lệ, từ cách đi đứng, cúi chào, cho đến cách phục vụ hoàng tử. Sai một li, đi một dặm,” bà giọng nghiêm khắc. Nguyệt cố gắng ghi nhớ từng chi tiết, nhưng khi bà yêu cầu họ thực hành cúi chào đúng cách, cô vụng về bước đi lệch, tay hơi run. Một số phi tần cười khẽ, ánh mắt tò mò xen lẫn khinh bỉ. Một giọng nữ khẽ thì thầm: “Người mới… không tệ nhưng hơi vụng về.” Nguyệt nghe mà không đáp, chỉ biết cố nén sự xấu hổ, nhủ bản thân phải cố gắng hơn.
Hoàng tử quan sát từ xa, ánh mắt sắc bén như băng, nhưng dường như lộ ra một chút quan tâm. Nguyệt không chắc, chỉ biết tim đập loạn nhịp.
Đang lúc Nguyệt bận luyện tập, một phi tần xinh đẹp tiến đến gần. Cô ta có mái tóc đen dài, mặc long bào màu đỏ nhạt, ánh mắt tinh ranh và nụ cười lạnh lùng: “Ngươi là kẻ lạ mặt mà hoàng tử để ý à? Thật xinh đẹp… nhưng liệu có giữ được chỗ đứng lâu không nhỉ?” Nguyệt thầm thở dài. Đây là phi tần đầu tiên cô gặp, và rõ ràng, không hề thân thiện chút nào. Nhưng cô giữ vẻ bình tĩnh, cúi đầu lễ phép: “Dạ, tiểu nữ chỉ mong học hỏi, không dám xâm phạm.” Phi tần cười khẽ, ánh mắt vẫn dò xét: “Ồ, vậy sao? Thật mong được chứng kiến.” Nguyệt biết, phi tần này sẽ là thử thách đầu tiên. Nếu không khéo, những chuyện nhỏ nhặt cũng có thể bị thêu dệt thành scandal trong cung.
Khi buổi học kết thúc, hoàng tử bước lại gần cô, giọng lạnh lùng: “Ngươi có biết vì sao trông ngươi vụng về không?” Nguyệt lắc đầu, lòng hồi hộp. “Vì ngươi chưa quen luật lệ. Nếu muốn tồn tại, phải quan sát, học hỏi và bình tĩnh.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, khiến tim cô đập mạnh. “Nhưng, ta thấy ngươi không tệ. Chỉ cần… đừng để ta thất vọng.” Nguyệt đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ, tiểu nữ sẽ cố gắng.” Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một cử chỉ quan tâm dù nhỏ từ hoàng tử, và cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy có động lực để chứng minh bản thân.
Trên đường trở về cung, Nguyệt vô tình vấp phải một chiếc bình quý. Bình rơi xuống đất, nứt toạc, khiến một phi tần khác đang đi gần đó hét lên: “Ngươi! Xem ra chỉ gây rắc rối thôi!” Nguyệt hoảng hốt, quỳ xuống xin lỗi, nhưng phi tần kia nhấc tay định chỉ trích thêm. Bất ngờ, hoàng tử xuất hiện, bước đến giữa chừng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng cô: “Đủ rồi.” Cả sân yên lặng. Phi tần kia sợ hãi lui lại. Hoàng tử nhìn Nguyệt, giọng vẫn lạnh nhưng có chút trấn an: “Ngươi phải cẩn thận, nhưng biết nhận lỗi cũng là dấu hiệu tốt. Đi tiếp.” Nguyệt cúi đầu, tim đập thình thịch. Cô nhận ra một điều: sống trong cung không chỉ là học luật lệ, mà còn phải biết ứng phó khéo léo với con người xung quanh.
Khi trở về cung, Nguyệt ngồi một mình, tay vẫn run sau sự kiện vừa rồi. Nhưng cô cũng mỉm cười, thầm nghĩ: có lẽ, chính khoảnh khắc này sẽ là bước đầu để mình trở nên mạnh mẽ hơn. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Cô hoảng hốt quay lại. Một người hầu bước vào, trao cho cô một mảnh giấy nhỏ, trên đó chỉ viết: “Ngươi đã thu hút sự chú ý. Hãy chuẩn bị cho buổi kiểm tra đặc biệt vào ngày mai. – Một người muốn thử thách ngươi.” Nguyệt nhìn mảnh giấy, tim nhảy loạn. Ai gửi nó? Phi tần ghen ghét? Hay một người nào khác?
Cô biết, ngày mai, cuộc sống trong cung sẽ khó khăn hơn nhiều. Nhưng đồng thời, trong lòng cũng dấy lên một niềm tin: mình sẽ không bỏ cuộc, sẽ chứng minh bản thân, và có thể… chiếm được sự chú ý của hoàng tử lạnh lùng kia. Khi ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm cả cung điện, Nguyệt mỉm cười, tự nhủ: “Mình đã bước chân vào thế giới này… và mình sẽ tồn tại.”