Thỏa thuận ngầm đã thay đổi hoàn toàn không khí trong căn penthouse. Sự căng thẳng thù địch đã dịu đi, nhường chỗ cho một sự hợp tác đầy ngượng ngùng và nghi kỵ. Họ vẫn là kẻ thù, vẫn là hai con người ở hai bờ chiến tuyến, nhưng giờ đây lại có chung một mục tiêu: sự thật.
Thiên Bảo giữ lời hứa. Hắn không còn đối xử với Kiều My như một tù nhân nữa. Hắn cho cô sự tự do đi lại trong căn hộ, trả lại cho cô máy tính và điện thoại, nhưng tất cả đều nằm trong sự giám sát của hắn.
Họ bắt đầu cuộc điều tra của mình. Thiên Bảo, với tư cách là thiếu gia của Kim Long, đã có quyền truy cập vào một phần hệ thống dữ liệu nội bộ của băng đảng. Hắn và Kiều My dành hàng giờ mỗi đêm, ngồi bên nhau trong phòng làm việc, cùng nhau xem lại những đoạn camera an ninh, những báo cáo tài chính, những nhật ký hoạt động của băng Kim Long từ sáu tháng trước.
Công việc này khiến họ phải đối mặt với một thực tế phũ phàng: họ phải tin tưởng lẫn nhau, ít nhất là trong phạm vi của cuộc điều tra.
Kiều My, với một bộ óc sắc bén và một trí nhớ phi thường, đã nhanh chóng chỉ ra những điểm bất thường trong các báo cáo tài chính. "Nhìn đây," cô chỉ vào một dòng số liệu. "Vào đúng cái đêm cha tôi bị sát hại, có một khoản tiền lớn đã được chuyển từ một tài khoản phụ của Kim Long cho một công ty vỏ bọc ở Macao. Giao dịch này sau đó đã bị xóa đi, nhưng tôi đã khôi phục lại được."
Thiên Bảo nhìn vào những con số. Hắn biết công ty vỏ bọc đó. Nó không thuộc quyền quản lý của cha hắn. Nó thuộc về một người khác. Một người mà hắn không bao giờ muốn nghi ngờ.
Sự hợp tác trong công việc khiến họ phải giao tiếp với nhau nhiều hơn. Những cuộc tranh luận nảy lửa về các giả thuyết, các hướng điều tra, đã vô tình kéo họ lại gần nhau. Hắn bắt đầu nhìn thấy một Lâm Kiều My khác, không phải là đại tiểu thư, không phải là nữ sát thủ, mà là một cô gái thông minh, kiên cường và có một tâm hồn đầy tổn thương.
Cô cũng thấy một Triệu Thiên Bảo khác. Không phải là một thiếu gia ăn chơi, không phải là một con quỷ dữ. Mà là một chàng trai trẻ đang phải vật lộn với những bí mật đen tối của gia tộc, một người cũng đang khao khát tìm kiếm sự thật.
Nhưng sự gần gũi về mặt lý trí lại không thể xóa đi được sự căng thẳng về thể xác. Ký ức về đêm bão tố đó vẫn như một bóng ma lởn vởn giữa hai người. Những lúc họ vô tình chạm vào nhau khi cùng xem một tài liệu, cả hai đều giật mình rụt tay lại.
Và rồi, một đêm nọ, khi họ vừa tìm ra được một manh mối quan trọng, một sự đột phá trong vụ án, cảm xúc đã không thể kìm nén được nữa.
Sự vui mừng và phấn khích của việc tìm ra manh mối đã phá vỡ mọi phòng bị. Thiên Bảo quay sang nhìn Kiều My, ánh mắt hắn rực sáng. "Chúng ta sắp tìm ra rồi!"
Cô cũng nhìn lại hắn, một nụ cười hiếm hoi nở trên môi. "Phải."
Trong khoảnh khắc đó, họ không còn là kẻ thù. Họ là những người đồng đội. Và rồi, không ai bảo ai, họ đã trao cho nhau một nụ hôn.
Một nụ hôn không còn sự trừng phạt, không còn sự chiếm đoạt. Nó là một nụ hôn của sự đồng điệu, của sự giải tỏa sau bao nhiêu ngày căng thẳng. Nụ hôn nhanh chóng trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn, kéo theo tất cả những đam mê bị dồn nén.
Họ lại lao vào nhau. Nhưng lần này, nó không giống như đêm bão tố. Không còn sự thù hận, chỉ còn lại một sự khao khát mãnh liệt muốn được kết nối, muốn được quên đi tất cả. Cuộc ân ái lần này là một sự tự nguyện, một sự hòa quyện của hai con người cô độc đã tìm thấy ở đối phương một điểm tựa.
Khi mọi thứ kết thúc, họ nằm đó, ôm nhau trong im lặng. Họ biết, mối quan hệ của họ đã bước sang một trang mới, còn phức tạp và nguy hiểm hơn cả trước đây. Họ là đồng minh, là người tình, và vẫn là kẻ thù.
Cùng lúc đó, họ tìm ra được manh mối đầu tiên. Giao dịch tài chính mờ ám đó, được thực hiện dưới lệnh của nhị đương gia băng Kim Long, chú ruột của Thiên Bảo: Triệu Hùng.
Kẻ thù thật sự, dường như đã bắt đầu lộ diện.